Đêm tân hôn tôi mong đợi bao lâu, nay phải cắn răng “nhường chồng” cho em gái nuôi của anh thế ư? Liệu tôi còn phải chứng kiến cảnh này đến bao giờ nữa?
Tôi và anh yêu nhau được gần một năm thì cả hai quyết định tiến tới hôn nhân. Anh là một chàng trai ấm áp, trưởng thành và yêu thương tôi hết mực. Trao gửi hạnh phúc của mình cho anh tôi cảm thấy rất tin tưởng và an tâm, tôi tin mình cưới đúng người và sau này sẽ không bao giờ phải hối hận về quyết định này.
Người ta thường nói đời không như là mơ và điều đó đúng với tôi. Ngay đêm tân hôn thay vì được hưởng hạnh phúc ngập tràn với chồng thì tôi lại đau đớn, cắn răng chịu đựng khi chồng tôi ôm ấp Vân (em gái nuôi của anh) vào phòng cưới của chúng tôi mà tuyên bố:
- Đêm nay, Vân sẽ tân hôn thay em. Em xuống phòng khách ngủ đi.
- Anh, anh nói cái gì thế? Anh say rồi phải không? Vân à, em về nhà em đi, ở đây đã có chị lo cho anh Long (chồng tôi) rồi.
- Không, em đến đây để ngủ cùng anh Long mà. Người phải rời đi là chị đấy.
- Hai người nói gì tôi không hiểu? Đừng đùa nữa, hôm nay là ngày cưới của tôi đấy.
- Cô giả vờ ngu hay ngu thật đấy. Tiện đây tôi nói thẳng cho cô biết luôn nhé. Tôi yêu và lấy cô chỉ để vừa lòng bố mẹ tôi, để bố tôi trao lại công ty cho tôi mà thôi. Người tôi yêu là Vân chứ không phải cô, cô chỉ là vợ hờ của tôi thôi. Bao lâu nay tôi phải giấu diếm thân phận thật của Vân, nói dối cô ấy chỉ là “em gái nuôi” của tôi. Nhưng giờ kế hoạch đã thành công, đêm nay là đêm của tôi và Vân. Nếu cô không muốn bị chồng bỏ ngay đêm tân hôn thì cút khỏi tầm mắt tôi. Đừng để tôi điên lên.
Ảnh minh họa.
- Em chỉ là trò chơi, là kẻ để anh lợi dụng để lấy lòng ba mẹ anh ư? Em gái nuôi lại hóa ra là nhân tình của anh. Tại sao không yêu em, anh không từ chối em kéo em vào cuộc hôn nhân đầy trái ngang này chứ?
- Tại vì lấy cô tôi mới có được gia tài kếch sù của bố tôi thay vì lọt vào tay anh trai tôi. Cút!
- Thôi anh Long giận rồi, chị xuống phòng khách nằm đi. Chị yên tâm, đêm nay em sẽ chăm sóc anh Long cẩn thận.
Cánh cửa phòng cưới đóng sầm lại, tiếng chồng và Vân cười nói âu yếm nhau trong đó khiến tôi đau đớn vô cùng. Gì thế này, tình yêu, thanh xuân, hạnh phúc của tôi chỉ là trò chơi, vở kịch của người khác ư? Tại sao họ lại đối xử với tôi vậy?
Tại sao tôi không nhận ra sự mập mờ trong mối quan hệ của chồng và Vân từ trước chứ? Em gái nuôi ư? Đúng là trên đời này chẳng có mối quan hệ anh - em nuôi trong sáng nào cả. Một khi là anh - em thì đích thị họ đang ngoại tình với nhau. Và tôi đã để họ qua mặt bao lâu như vậy ư?
Đau đớn lê đôi chân nặng trĩu xuống phòng khách, tôi nằm ứa nước mắt khóc vì tủi thân, uất hận. Đêm tân hôn tôi mong đợi bao lâu để rồi nay phải cắn răng “nhường chồng” cho em gái nuôi của anh vào tân hôn như thế ư? Liệu tôi còn phải chứng kiến cảnh này đến bao giờ nữa? Theo các bạn tôi có nên phanh phui sự thật để trả thù chồng, ly hôn để chấm dứt những ngày tháng bất hạnh đau khổ này không?
Xin mọi người hãy cho tôi lời khuyên chân thành. Thực sự lúc này tôi rất rối, không biết làm thế nào cho đúng, để bản thân được an yên đây?