Tôi càng khóc tôi càng hận, tôi hận mẹ anh, cực chẳng đã sinh đẻ tôi mới nhờ bà chăm sóc, chứ khỏe mạnh thì tôi đâu dám.
Tôi viết những lời này không mong sự đồng cảm từ các bạn, tôi sẵn sàng chịu ném đá vì tôi biết liên quan tới mẹ chồng là sẽ liên quan với vấn đề nhạy cảm, mà tôi cần ở các bạn lời góp ý chân thành. Trước đây tôi thương và kính trọng mẹ chồng của tôi vô cùng, khi tôi buồn chồng tôi (vì anh rất hay nhậu), tôi hay tâm sự cùng bà. Hay khi không hiểu về đạo (bên chồng đạo Thiên Chúa) tôi cũng hay hỏi bà. Vì chồng tôi có công ty riêng nên tôi nghĩ làm về phụ sổ sách cho anh. Lúc lấy nhau chúng tôi không ở nhà ba mẹ anh mà ra ở nhà thuê.
Mỗi lần ra thăm chúng tôi, bà hay than hết tiền là tôi đưa cho bà không mảy may suy nghĩ. Có lúc mua cho bà hộp sữa, mua hộp bánh biếu bà. Tôi có thai, gần tới ngày sinh, vợ chồng tôi tính vì là con so nên về bên ngoại 2 tháng nhưng khi xuất viện em bé bị vàng da nên phải theo dõi. Thế là mọi dự định đều không thành nên tôi nghĩ về sợ anh lo, ảnh hưởng tới công việc. Tôi dọn về nhà mẹ chồng ở cùng mẹ đẻ.
Có lẽ vì từ ngày lấy anh tôi không sống chung với mẹ chồng, không va chạm nên không biết được tính tình của bà như thế nào. Nên mọi lời nói tôi đều rất cẩn trọng, mọi việc diễn ra tốt đẹp mấy ngày đầu. Mẹ chồng tôi tỏ ra vui vẻ tiếp mẹ tôi ở lại, xưng hô "chị chị, em em" ngọt ngào, tôi cũng vui vui, nhưng mấy ngày sau đó thì...?
Có lẽ vì từ ngày lấy anh tôi không sống chung với mẹ chồng, không va chạm nên không biết được tính tình của bà như thế nào. (ảnh minh họa)
Sự việc bắt đầu khi sữa tôi rất nhiều nhưng trong vắt, bác sĩ khuyên tôi nên vắt sữa trong bỏ bớt cho bé uống sữa đục để bé tăng cân. Lúc đó cũng có mặt của bà ở đó, nhưng ngày nào bà cũng cho bé uống nước, mỗi lần uống rất nhiều, uống cam với mật ong nữa. Tôi nhỏ nhẹ góp ý với bà đừng cho bé uống nước, thế mà bà đùng đùng nổi giận, nói những lời không mấy êm tai. Từ đó về sau bà luôn tỏ thái độ kỳ quặc với tôi.
Bữa chiều đó bà làm cho tôi 1 món ăn là sườn heo luộc cũng không phải mà chiên cũng không phải. Nó trắng bệt, mặc dù nhìn thấy sợ nhưng tôi cũng ráng ăn vì sợ bà buồn. Nhưng sáng hôm sau lại tiếp tục món đó. Lần này không phải 1 miếng mà 2 miếng, tôi vẫn ăn cơm, nhưng không ăn với món đó mà ăn với chuối hấp. Thế là bà mặt nặng mày nhẹ xuống nói với mẹ tôi: "Phải chi nó là con ruột tôi, tôi còn biết nuôi, đằng này nó là con dâu". Mẹ tôi bỏ dở thau đồ lên nói với tôi: "Mẹ chồng con nấu mà sao con không ăn". Tôi nói: "Con vẫn ăn cơm với chuối mà, thịt ngán quá với lại nó còn trắng quá nên con không ăn”. Vậy mà bà nghe được đùng đùng nổi giận, điện thoại cho chồng tôi khóc lóc, nói là tôi ăn gì cũng chê.
Chẳng những vậy bà còn điện cho chị chồng và ba chồng tôi nữa, rồi bà "giận cá chém thớt" giận luôn mẹ của tôi. Bà nói từ nay mẹ tôi tự nấu ăn cho tôi, bà không nấu nữa, rồi bà nói tự mẹ tôi đi chợ luôn chứ. Trong khi mẹ tôi vì thương tôi nên ở lại chủ yếu là lo tắm gội cho tôi, khi tôi cần gì sợ tôi ngại mẹ sẽ làm giúp, phụ giặt giũ, chứ mẹ tôi ở quê làm gì mà biết đường thành phố mà đi chợ. Nhà là nhà của mẹ chồng tôi, dù gì mẹ tôi cũng là khách làm sao mà tự nhiên như ở nhà mà xuống bếp nấu nướng, đồ ăn mẹ chồng tôi bỏ vô tủ lạnh hết mẹ tôi cũng không dám lấy ra nấu. Nói là làm mẹ chồng tôi bỏ không thèm nấu cho tôi ăn nữa, mẹ tôi sợ tôi đói, không ăn sẽ không có sữa cho con bú nên đành xuống bếp thấy có gì nấu đó.
Trong khi mẹ tôi lo giặt giũ, nấu nướng thì mẹ chồng tôi ngồi kế giường tôi, bắt đầu giảng đạo tôi. Bà hỏi tại sao tôi không đi xin tội trước khi sinh vào ngày lễ Phục Sinh? Bà nói bà thất vọng về tôi, rồi bà nói tôi được mẹ tròn con vuông là do bà cầu nguyện mới được, rồi nói vợ chồng tôi không chịu làm việc bác ái..... Tôi im lặng nghe bà giảng đạo nhưng trong lòng tôi buồn nhiều lắm, rồi bà có ác cảm với bất cứ những gì mẹ tôi làm. Bà nói với tôi: "Làm gì chị cứ giặt đồ hoài vậy?”. Thật sự lúc đó mọi sự tôn kính của tôi về bà đều sụp đổ, trước đây tôi với bà hợp nhau về đạo lắm, không hiểu gì là tôi thường hỏi bà, bà giảng say sưa, vì bà rất sùng đạo. Tôi ngồi nghe chăm chú, những tháng cuối thai kỳ, phần vì chồng tôi nhậu nhẹt nên không chở tôi đi nhà thờ, phần vì mệt mỏi tôi không tự chạy xe được, thế mà bà nói thất vọng về tôi. Thế là từ giây phút đó tôi không còn dám cùng bà bàn luận về đạo nữa.
Trong khi mẹ tôi lo giặt giũ, nấu nướng thì mẹ chồng tôi ngồi kế giường tôi, bắt đầu giảng đạo tôi. (Ảnh minh họa)
Tình hình căng thẳng mấy ngày trời, tôi khóc rất rất nhiều, mẹ tôi lủi thủi làm công việc giặt giũ, nấu ăn. Mẹ tôi thấy bà để ra cái gì là nấu cái đó, mấy ngày trời ăn uống tạm bợ tôi không có sữa, bị táo bón kinh khủng, mẹ tôi thấy tôi khóc nhiều nên sợ vì tôi mới sanh còn non ngày tháng nên dù mẹ chồng tôi làm gì nói gì mẹ tôi tỏ ra bình thường, vui vẻ như không có gì hết. Mẹ an ủi tôi: "Con đừng khóc, phụ nữ mới sinh mà khóc không tốt đâu, mẹ thương con nên mới ở đây, mẹ không sao hết".
Nghe mẹ nói tôi càng thương mẹ tôi nhiều hơn, những ngày đó căng thẳng vô cùng, tôi mong chồng tôi vô thăm mẹ con tôi lắm, chỉ cần anh vô là tôi an ủi phần nào. Nhưng không, anh trốn tránh, tôi biết anh đi nhậu có đêm tới 12h mới về. Mặc dù chiều là tôi trông và nhắn tin kêu anh vô thăm mẹ con tôi, nhưng anh chẳng thèm vô, phần vì mẹ chồng phần vì anh vô trách nhiệm khiến tôi chán nản vô cùng. Tôi khóc vì sự phụ phàng không như tôi nghĩ, mỗi khi vô thăm mẹ con tôi anh đều gọi điện rủ bạn bè đi nhậu, sao cuộc nhậu ngà ngà là vô nhìn con 1 chút rồi về, chứ không thèm ngủ lại mặc dù đó là nhà ba mẹ anh.
Tôi càng khóc tôi càng hận, tôi hận mẹ anh, cực chẳng đã sinh đẻ tôi mới nhờ bà chăm sóc, chứ khỏe mạnh thì tôi đâu dám. Vậy mà bà đã không màng tới sức khỏe của tôi trong khi vừa mới sanh, tạo ra một không khí nghẹt thở, để tôi phải u buồn, uất ức. Tôi hận anh, làm chồng làm cha vô trách nhiệm, tôi trách bản thân mình đã quá tin tưởng mẹ chồng, vì sợ chồng lo lắng ảnh hưởng tới công việc nên tôi về nhà cho mẹ anh lo. Tôi gạt nước mắt tự nhủ từ nay mình không nghĩ cho ai nữa hết, tôi cũng không còn cảm hứng nhắn tin kêu anh vô thăm mẹ con tôi nữa.
Tôi thật không ngờ cuộc sống hôn nhân, mẹ chồng nàng dâu lại thế này. Tại sao những người làm mẹ chồng lại không hiểu cho tấm lòng của con dâu. Đó là người yêu thương con trai bà cơ mà. Tôi buồn quá chị em à, tôi phải làm sao?