Cuộc đời đôi khi quá trớ trêu, ngay cả chính đứa con mình đứt ruột đẻ ra cũng không thể gặp mặt.
Tất cả chuyện này cũng đều do tôi mà ra, nên bây giờ, dù có oán thán ai cũng không đúng. Chỉ là tôi trách người chồng mình quá vô tâm, đã chia tay nhau nhưng còn có một đứa con. Vả lại, con là ruột thịt của tôi, nếu con không được gặp mẹ là quá thiệt thòi cho con rồi.
Cái kết ngày hôm nay có thể là do tôi quá vội vàng kết hôn. 27 tuổi, tôi yêu và vội cưới một người cho hợp tuổi. Với lại, tôi si mê cái sự ga lăng giả tạo và hình thức của anh ta, còn anh ta yêu công việc của tôi, tự hào vì lấy được người vợ có ăn có học. Thế nên, anh chọn tôi ngay từ những ngày đầu gặp gỡ. Chúng tôi yêu nhau và quyết định cưới rất nhanh chóng, chỉ trong vòng 4 tháng.
Đám cưới diễn ra suôn sẻ, vui vẻ, hạnh phúc. Chúng tôi trở thành một cặp đôi hoàn hảo, được nhiều người ngưỡng mộ.
Cuộc sống của tôi nói chung thuận lợi suốt hai năm đầu. Khi tôi sinh đứa con trai nhỏ, tôi cảm giác thật hạnh phúc. Nhưng tôi cũng không nghĩ, mọi thứ từ đó mới bắt đầu.
Hóa ra là anh thù tôi và trút giận lên đầu bố mẹ tôi và khinh thường gia đình tôi là thế. Tôi bực bội nên cãi nhau với anh nhiều lần. (Ảnh minh họa)
Chồng tôi không hiểu sao, có chút của cải nên rất coi thường gia đình tôi. Anh luôn luôn quản lý tài chính của tôi, cấm tôi không được biếu tiền bố mẹ. Anh khinh bố mẹ tôi ra mặt. Có lẽ, anh nghĩ bố mẹ tôi quê mùa nên khinh thường. Lạ thay, những đồ ăn bố mẹ tôi gửi tới, anh nhất định không cho tôi nhận. Anh không cho ai trong nhà ăn, còn bảo là, đồ của bố mẹ tôi toàn đồ không ngon, mang về rác nhà ra.
Chẳng hiểu sao anh lại có thái độ coi thường ấy. Tôi tìm hiểu mới biết, anh khinh tôi không còn trinh tiết. Anh coi tôi là người đàn bà không ra gì nên trút giận lên gia đình tôi. Ngày đó tôi không nói với anh về chuyện quá khứ của mình. Thật lòng, tôi đã từng trót dại trao thân cho một người trước anh. Nhưng tôi đau nghĩ chuyện đó là quan trọng, tôi còn nghĩ bây giờ người ta yêu nhau thoáng rồi, còn trinh hay không ai so đo làm gì. Chỉ cần yêu nhau, sống với nhau chung tình là được.
Hóa ra là anh thù tôi và trút giận lên đầu bố mẹ tôi và khinh thường gia đình tôi là thế. Tôi bực bội nên cãi nhau với anh nhiều lần. Và trong những lần ấy, anh có mắng, có chửi và có cả đánh tôi. Anh đánh tôi đến thâm tím mặt mày, đánh đến chảy máu miệng. Tôi mang chuyện nói với bố mẹ, bố tôi nổi trận lôi đình và bắt tôi về nhà, không có chuyện sống với người chồng vũ phu và khinh thường gia đình vợ như thế.
Tôi thương con và càng thấy mình tội lỗi. Tôi biết, mình bỏ con là do tôi. Nhưng còn cách nào hơn đâu khi bố tôi cũng bức ép tôi như vậy. (ảnh minh họa)
Tôi về nhà vì không thể chịu được anh, tuy nhiên, tôi chưa có ý định bỏ chồng. Bố tôi cũng ép tôi nhiều nên cuối cùng, tôi phải làm như thế, tuy là tình cảm vẫn còn. Chúng tôi chia tay nhau, tôi đã làm xong thủ tục li hôn. Tôi muốn nuôi con nhưng bố tôi không đồng ý. Bố tôi bảo, nuôi con sau này không lấy được chồng, khó cho tương lai của tôi và bảo nhượng lại quyền nuôi con cho anh ta.
Thế là, đứa con thuộc về gia đình anh ta. Nói thật, về việc chăm nom con cái, tôi không phải lo lắng gì. Anh rất chu đáo, rất yêu thương con, chỉ là tôi càng ngày càng thấy nhớ con quay quắt. Những lần tôi đến thăm con cũng là nhằm lúc anh không có nhà, nhờ mẹ chồng tôi giúp, tôi mới thăm được con. Anh ta mà biết là anh ta cấm tiệt.
Tôi thương con và càng thấy mình tội lỗi. Tôi biết, mình bỏ con là do tôi. Nhưng còn cách nào hơn đâu khi bố tôi cũng bức ép tôi như vậy. Giờ thì nhớ con quay quắt mà chồng không cho vào thăm. Tôi thật sự thấy thương con và càng ân hận về việc mình làm. Có phải là tôi quá sốc nổi và tôi đã sai? Hãy cho tôi lời khuyên…