Tôi chưa từng nói với anh rằng, tôi là người giàu có nhưng tôi cũng không kêu khổ, kêu nghèo. Vì thế, khi về nhà tôi, thấy tôi nghèo như vậy, anh tự gán cho tôi cái tội lừa dối anh.
Yêu chán chê mới về ra mắt
Tôi và Hạnh yêu nhau khi vừa mới bước chân ướt chân ráo lên Hà Nội học. Cả hai học cùng trường, trải qua nhiều lần chạm mặt nhau, tôi cho đó là sự tình cờ và có duyên. Đặc biệt, khi chúng tôi lên thư viện, cả hai rất hay được xếp gần chỗ nhau. Vì cái thói ham học giống nhau lại đam mê đọc sách, tôi và anh đã dành cho nhau những tình cảm chân thành.
Chúng tôi trở thành một đôi bạn thân trước khi trở thành người yêu. Anh quan tâm, lo lắng cho tôi ngay từ khi tôi học năm thứ nhất Đại học. Tình cảm nảy nở, nhất là với cô gái xa nhà như tôi, tôi cảm thấy anh đúng là báu vật mà ông trời ban cho tôi, giúp tôi vượt qua mọi khó khăn trong cuộc sống.
Nhà Hạnh ở Hà Nội, anh vốn là một chàng trai ga lăng, tuy là không đẹp trai nhưng lại có duyên nhờ tài ăn nói. Anh rất hay biết cách làm người khác vui và vì cái tính ấy của anh, tôi đã yêu anh từ rất lâu rồi. Sau đó, gần cuối năm thứ nhất, chúng tôi chính thức yêu nhau sau khi anh đã có màn tỏ tình lãng mạn.
Một cô gái còn non nớt như tôi thì chuyện tỏ tình quả là điều xa vời. Nhưng anh đã làm cho tôi bất ngờ, sững sờ vì hạnh phúc và càng yêu anh hơn. Tình cảm của chúng tôi sâu đậm từ đó.
Vì là sinh viên nên tình yêu ngọt ngào và lãng mạn, nhẹ nhàng như trong sách vở. Tôi và anh trải qua 1 năm đầu chỉ là những cái nắm tay và ôm nhau, nụ hôn thì còn vụng về đặt lên trán, lên môi thật ngượng ngùng. Sự tiến triển chậm trong tình yêu làm cho chúng tôi cảm thấy cần nhau hơn, yêu thương và trân trọng nhau hơn. Nhiều khi tôi nghĩ, tình yêu cứ chậm chậm như thế sẽ tốt hơn là một thứ tình cảm vồ vập rồi nhanh hết.
Cuối cùng, tôi cũng đợi được tới ngày ra trường. Anh nói tôi đưa anh về ra mắt để tính chuyện cưới xin. (ảnh minh họa)
Nhưng thời gian trôi đi, mọi thứ khác. Anh cũng lớn và chững chạc hơn nhiều. Anh khám phá nhiều thứ, hiểu hơn những nhu cầu sinh lý của đàn ông và anh bắt đầu đòi hỏi tôi. Tôi cự tuyệt thì anh bảo tôi không tin anh dù là đã yêu nhau mấy năm rồi. Khi đó cũng vì hoàn cảnh, chúng tôi đã ‘đi quá giới hạn’. Tôi dành cho anh cái quan trọng nhất của con gái để anh yên tâm về tôi. Dù sao thì tôi cũng rất yêu anh và còn biết ơn anh đã chăm sóc tôi suốt mấy năm trời. Sau lần vui vẻ ấy, anh hứa hẹn sau khi ra trường, chúng tôi sẽ cưới nhau.
Vốn là sinh viên nên dù có yêu anh đến mấy, có gần gũi đến mấy tôi cũng không dám nói với bố mẹ mình về chuyện này. Bố mẹ tôi cấm yêu khi đi học, tôi cũng không muốn bố mẹ phải lo lắng về mình. Nên riêng chuyện học hành, tôi không dám nói gì, nhất là chuyện tình cảm. Vì thế, dù đã có tình cảm tiến xa hơn với anh nhưng tôi vẫn không hé răng nửa lời. Nhiều khi cũng tính đến tương lai nhưng tôi lại lo sợ, bố mẹ sẽ mắng mình khi biết mình yêu quá sớm.
Nhà nghèo bỏ cưới luôn
Cuối cùng, tôi cũng đợi được tới ngày ra trường. Anh nói tôi đưa anh về ra mắt để tính chuyện cưới xin. Lạ là, chính anh là người giục tôi chứ không phải tôi. Vì khi đó, tôi còn lo đi kiếm công ăn việc làm ổn định. Gia đình vốn không giàu có gì, được bố mẹ nuôi ăn học, giờ tôi phải kiếm việc, kiếm tiền để lo cho bố mẹ. Thế nên, chuyện cưới xin tôi chưa nghĩ tới, tôi còn định thư thư một thời gian.
Thế mà, anh cứ thúc giục tôi làm tôi ngại quá, phải đưa anh về ra mắt. Thật ra, tôi muốn khi mình ổn định rồi thì mới thưa chuyện với bố mẹ luôn một thể. Nhưng giờ thì tôi đành nghe theo lời anh vì sợ anh sẽ không ưng ý, anh lại nói tôi không yêu anh thật lòng.
Yêu nhau suốt 4 năm trời, từ hồi còn là sinh viên cho tới khi ra trường, tình yêu bao mặn nồng, nhưng cuối cùng lại không đi đến đâu. (ảnh minh họa)
Ngày về tôi, tôi thấy ánh mắt ngạc nhiên sững sờ của anh. Tôi mang danh ở một thành phố lớn, anh có lẽ cũng nghĩ gia đình tôi giàu có nhưng anh không ngờ, nhà tôi quá nghèo. Vẫn căn nhà cấp 4 cũ nát ngày trước, vẫn là cái bể chứa nước ngày xưa và cả cái nhà tắm còn thô sơ, không có cái bóng điện. Cái bếp thì vẫn đun củi, đun rơm… Anh nhìn xung quanh nhà một vòng và ngước nhìn bố mẹ tôi. Hai người già, bằng tuổi ông nội bà nội anh, nhưng bây giờ anh phải gọi bằng bác.
Tôi chưa từng nói với anh rằng, tôi là người giàu có nhưng tôi cũng không kêu khổ, kêu nghèo. Vì thế, khi về nhà tôi, thấy tôi nghèo như vậy, anh tự gán cho tôi cái tội lừa dối anh. Tôi đâu có khoe với anh nhà tôi giàu có gì, tôi cũng đâu có cái gì giá trị ở trên người để chứng minh tôi là người giàu có? Vậy mà anh gằn giọng bảo tôi: “Nếu em nghèo thế, ít ra em cũng phải nói với anh rằng nhà em nghèo chứ”. Nghe anh nói, tôi bật cười, cười mà trong lòng đau đớn vì có lẽ, anh đang khinh rẻ gia đình tôi. Tôi đã hiểu tất cả về anh rồi. Có lẽ, chúng tôi nên dừng lại ở đây. Nhà nghèo, bố mẹ khổ sở, tôi cũng không thiết tha gì, nhất là không thiết tha yêu một người đàn ông khinh thường bố mẹ tôi. Dù họ có thế nào đi chăng nữa, và người ta có giàu có ra sao, tôi thật sự căm thù những kẻ dám coi thường bố mẹ tôi, người đã nuôi tôi trưởng thành như ngày hôm nay, cho tôi ăn học đàng hoàng.
Yêu nhau suốt 4 năm trời, từ hồi còn là sinh viên cho tới khi ra trường, tình yêu bao mặn nồng, nhưng cuối cùng lại không đi đến đâu. Tôi cũng không thể lý giải vì sao anh lại như vậy, anh thay lòng hay vì anh là người ham vật chất và thay lòng khi thấy gia cảnh của tôi quá nghèo? Anh chủ động nói chia tay khi tôi chưa kịp nói chuyện nghiêm túc với anh. Tôi cũng chưa có ý định nói với anh về chuyện kết thúc, nhưng thật may là anh đã chủ động.
Vậy là chỉ vì tôi quá nghèo nên chuyện tình của chúng tôi dù là 4 năm hay 5 năm thì cũng chấm dứt tại đây! Vậy hóa ra, nghèo thì không được phép lấy chồng hơn mình, hay là nghèo không có tình yêu chân thành, hay tại nghèo bây giờ không được trọng dụng…?
Xem thêm tin bài liên quan hấp dẫn tại đây: