Chưa bao giờ tôi nghĩ mình sẽ yêu anh, một người đàn ông thành đạt trên con đường sự nghiệp, là chồng và cha 2 đứa trẻ đáng yêu ấy.
Tôi biết và quen anh trong một lần công tác chung, lần đầu gặp, đối diện tôi là một thiếu tá quân đội chững chạc, điềm tĩnh và đầy thiện cảm. Trước đó, tôi chỉ tiếp xúc anh qua điện thoại, qua cách làm việc chuyên nghiệp tôi thấy anh là người khá gần gũi, nhanh nhạy trong công tác.
Bản thân tôi cũng là 1 cán bộ công chức nhà nước, tính tình vui vẻ hòa đồng, mặc dù đã 28 tuổi rồi nhưng vì đam mê công tác nên tôi cũng chưa nghĩ đến chuyện cưới hỏi, dù tôi cũng được nhiều người theo đuổi và có người hỏi cưới. Gia đình, người thân, bạn bè tôi rất lo lắng cho tôi, sợ tôi đam mê công việc rồi đánh mất cơ hội cho bản thân.
Nhưng khi gặp anh, anh lại là người làm cho tim tôi lỗi nhịp bằng sự thẳng thắn, cách quan tâm nhẹ nhàng từ ánh mắt đến cử chỉ. Đi với anh tôi thấy mình như trở thành người khác, cán bộ cấp dưới của anh, bạn bè anh luôn dành cho tôi một cái nhìn tôn trọng. Anh hơn tôi gần 10 tuổi, anh không hề giấu giếm tôi rằng anh đã có vợ con, kể cho tôi nghe về gia đình anh rất nhiều như hai người bạn tâm tình. Dần dần, tôi cảm anh lúc nào không biết, chỉ có vài lần gặp mà tôi đã cảm anh mất rồi sao? Biết mình không thể tiến tới với anh vì anh đã có gia đình, nếu tôi vướng vào anh thì bao nhiêu nỗ lực phấn đấu trong công việc của tôi và anh đều đánh mất. Nên tôi cố gắng không phải nhớ tới anh, không phải nghĩ tới anh, không điện thoại cũng như nghe điện thoại của anh vì biết nếu tiếp tục tôi sẽ không thể xa anh được và sẽ rất có lỗi với gia đình tôi, gia đình anh.
Sau lần đó, tôi không dám gặp anh, tôi sợ và rất ân hận vì điều đó xảy ra. Anh điện thoại cần gặp tôi để giải quyết cho xong chuyện của cả hai. (ảnh minh họa)
Nhưng đời thật trớ trêu, tôi lại gặp anh trong lần tổng kết cuối năm, anh đến trễ hơn tôi, tôi bất ngờ khi gặp lại anh, tôi thấy tim mình nhói đau, rung lên khi anh tiến tới ngồi gần tôi. Buổi liên hoan có tiết mục văn nghệ giao lưu, anh đã lên hát 1 bài, qua bài hát từ ánh mắt đến cử điệu đều hướng tới tôi. Anh càng làm tôi bối rối hơn nữa khi bài hát kết thúc, tôi ùa bỏ chạy ra về và anh đã chạy theo tôi ra ngoài hành lang, nắm giữ tay và bất ngờ anh ôm tôi vào lòng và nói “anh nhớ em”. Chân tay tôi bủn rủn, có lẽ giờ đây lý trí tôi đã bị con tim lấn át, không biết thực tại hay do men rượu bia bắt đầu có tác dụng mà tôi có nhiều cảm xúc vậy. Và đêm đó tôi đã trao cho anh cái mà tôi phải dành cho người đàn ông thực sự của mình chứ không phải là anh – người đã có vợ.
Sau lần đó, tôi không dám gặp anh, tôi sợ và rất ân hận vì điều đó xảy ra. Anh điện thoại cần gặp tôi để giải quyết cho xong chuyện của cả hai. Thế là tôi lại gặp anh, một lần nữa, tôi lại không thể cản được tình cảm của mình, vậy là giờ đây bất chấp thị phi, tiếng đời như thế nào, tôi chấp nhận yêu anh, và lặng lẽ ở bên anh không đòi hỏi gì cả, như người mù, người điếc. Mặc dù được ăn học cao, làm này làm nọ nhưng đối diện với tình yêu tôi trở nên mụ mị, ngu người. Làm gì đây cho tôi thoát khỏi đam mê này, làm sao tôi có thể quên anh cho được, đối với anh tôi không là gì, nhưng anh đối với tôi là tất cả. Tôi chấp nhận bỏ hết công danh sự nghiệp của mình chỉ vì anh, vậy có phải là tình yêu chăng? Hay chỉ là sự lầm đường lạc lối?
Hãy tha thứ cho tôi, gia đình ơi, những người thân thương luôn đặt những kỳ vọng đối với tôi, và cả gia đình anh, mong chị và 2 cháu thông cảm. Tôi hứa sẽ tự rời xa anh, trả lại anh cho gia đình, nhưng hãy cho tôi thời gian. Còn anh, em thương anh nhiều lắm, hơn bản thân em, trước giờ em phấn đấu rất nhiều để có vị trí xã hội như ngày hôm nay, giờ đây chính em đang tự đánh mất nó. Hãy tha lỗi cho em và quên em đi anh nhé, dù em biết điều đó là vô cùng khó khăn nhưng em không thể để mình coi thường chính bản thân mình. Tạm biệt anh, tình yêu của em.