Anh hơn tôi 22 tuổi, đã có vợ con nhưng tôi vẫn yêu anh và không thể nào quên anh được.
Tôi sớm có cuộc sống tự lập từ hồi mẹ tôi mất. Tôi cố gắng duy trì sức học để luôn là một học sinh giỏi đến hết lớp 12. Và vì hết tiền, gia đình mất nợ tôi buộc phải xa xứ lên Sài Gòn làm công nhân, bỏ lại ước mơ xa vời vào đại học.
Trong 2 năm trời lao đầu vào cuộc sống mưu sinh chịu đủ mọi khổ cực, tôi vẫn giữ cho mình một nhân cách tốt. Tôi sợ bản thân sa ngã, tôi sợ đàm tiếu của mọi người, sợ cha tôi phải xấu hổ trước mặt bà con dòng họ vì có đứa con gái hư hỏng nên tôi chưa bao giờ cho phép mình yếu lòng như vậy. Tôi cũng không cho phép bản thân mình yêu ai. Tôi sợ lắm...
Rồi cái gì đến nó cũng sẽ đến. Lần đầu gặp anh tôi đã có một cảm tình đặc biệt. Nhưng thật éo le thay anh lớn hơn tôi chính xác là 22 tuổi. Hơn nữa, anh lại là chồng của chị, người cháu họ của mẹ kế tôi. Tôi lên đó ở nhờ và đi làm gần một tháng. Một tháng cũng đủ nhận ra gia đình của anh không mấy hạnh phúc. Vợ anh là một người đàn bà cay nghiệt và khe khắt với chồng, lười nhác, thích tiêu tiền nhưng lại không làm ra tiền. Chị ấy còn thêm bản tính ghen tuông vô cớ khiến anh ngày một chán nản. Khi đó anh là một đàn ông có địa vị ngoài xã hội. Anh không thích ai đặt áp lực cho mình. Anh và chị có tổ chức một tiệc cưới linh đình nhưng anh chị không đăng ký kết hôn.
Trót si mê người đáng tuổi... cha mình. (Ảnh minh họa)
Trở lại chuyện của tôi, sau một tháng trời ở nhờ không mấy vui vẻ, tôi cùng mẹ kế dọn ra ở riêng. Từ khi ra ở riêng tôi không còn thấy hằng ngày anh đi làm về, gặp anh cười cười rồi im lặng, hay cúi đầu chào một cách lặng lẽ mà không nói lời nào.
Thời gian trôi qua cũng gần một tháng. Tối hôm đó tôi đi làm về trễ vì tôi phải tăng ca, tin nhắn điện thoại của tôi rung lên với dòng tin: “Em đang làm gì vậy, em làm về chưa, anh là chồng chị T. nè em”. Tôi vui hẳn lên mà không biết tại sao. Dù công việc đang tất bật tôi cũng xin ra ngoài mà trả lời tin nhắn của anh. Được biết anh có số điện thoại tôi là anh xin mẹ kế tôi. Anh nói muốn liên lạc với tôi để giúp tôi vào văn phòng công ty anh làm, làm công nhân như vậy không có tương lai gì, nên mẹ tôi cho. Rồi anh liên lạc với tôi cũng chỉ vì lý do đó. Anh giúp đỡ tôi từ tấm bằng lái xe, bằng trung cấp kế toán, giúp tôi vào được công ty của anh làm một kế toán đàng hoàng.
Phía sau những sự giúp đỡ không công đó anh ngập ngừng thổ lộ là anh yêu tôi ngay những lần hai đứa gặp nhau khi tôi còn ở nhà anh. Nhưng vì cái tính ghen tuông lạ lùng của chị T. mà ngay cả nói chuyện với tôi anh cũng không dám. Không phải anh sợ gì ở T. mà là anh không muốn căn nhà náo động vì lời quát tháo của cô ta. Anh cũng nổi điên lên nhiều lần nhưng vì nể mẹ vợ ở đó mà không tranh cãi với T.. Hơn nữa anh cũng sợ vì không ai tha thứ cho việc anh thích tôi. Anh bảo: Giờ thì anh và chị sống với nhau chỉ còn thứ gọi là tình nghĩa chứ không còn là tình yêu nữa, chỉ là muốn có trách nhiệm với con cái thôi. Nghe những lời thổ lộ của anh tôi bối rối lắm, tôi không biết trả lời anh sao cho hợp tình
vừa lý nữa. Bởi tôi nhận ra tôi cũng yêu anh lắm. Và đó là một tình yêu thật sự không giả tạo, không lợi dụng. Nhưng mặt khác anh đã có vợ và đứa con 1 tuổi, vợ anh lại là người chị dù không máu mủ ruột già với tôi nhưng tôi cũng quen biết.
Vậy thì làm sao tôi có có thể chấp nhận tình cảm này chứ. Cuộc sống dành cho tôi một tình yêu thật sự nhưng sao lại là một tình yêu éo le đến thế. Tôi suy nghĩ rất nhiều và rất nhiều nữa...
Cuối cùng lý trí không thể thắng nổi con tim. Tôi mù quáng quyết định chấp nhận tình cảm của anh. Tôi và anh hạnh phúc bên nhau khi dư luận không chấp nhận.
Anh chuẩn bị về thưa chuyện với mẹ vợ anh, chuyện anh và Thúy sẽ chia tay. Bởi không đăng ký kết hôn nên việc thôi nhau cũng đơn giản. Nếu đứa bé được bên ngoại giành nuôi thì anh sẽ cùng nuôi cháu nó lớn khôn. Anh sẽ làm đúng trách nhiệm người cha. Dù là một người cha không thật tốt.
Lúc này trong lương tâm tôi đột nhiên trỗi dậy, tôi quyết chia tay anh và nhất nhất không cho anh chia tay vợ anh nữa. Tôi biết chưa muộn còn có thể cứu vãn được.
Biết vậy nhưng sự dằn vặt của lương tâm khiến tôi không muốn tiếp tục mối quan hệ này nữa. Tôi muốn chia tay anh để lương tâm tôi được thảnh thơi. (ảnh minh họa)
Tôi thấy bản chất tôi sao mà xấu xa đến thế. Tôi không thể nào chấp nhận bản thân tôi. Anh hiểu được và anh phân bua cho tôi hiểu “không phải anh quen em mà anh chia tay với vợ anh đâu, nhưng vì cuộc sống gia đình anh đã đến mức không thể duy trì nữa, kéo dài chỉ khổ cho anh cho T. và gián tiếp làm khổ em nữa. Thà chấm dứt sớm và cho nhau một lối đi riêng, như vậy sẽ tốt hơn”.
Biết vậy nhưng sự dằn vặt của lương tâm khiến tôi không muốn tiếp tục mối quan hệ này nữa. Tôi muốn chia tay anh để lương tâm tôi được thảnh thơi. Khuyên tôi thế nào cũng không được anh nói: “Chia tay với em anh đau lắm nhưng điều đó có thể thay đổi được, nhưng chia tay với T. là quyết định không thể nào thay đổi được nữa rồi”.
Tôi tránh mặt anh kể từ đó. Anh cũng không nhắn tin hay gọi gì cho tôi. Tôi hiểu anh buồn tôi lắm. Còn tôi, tôi tìm mọi cách để quên anh, tôi đọc sách, chơi thể thao làm rất nhiều thứ để thời gian trôi mãi. Tôi tin thế nào tôi cũng quên được anh.
Nhưng tôi không thể nào quên anh được. Hằng đêm tôi âm thầm khóc, tôi nhớ anh đến ốm, nhưng không biết làm thế nào. Tình trạng đó đã kéo dài hai tháng nay.
Tối qua anh chợt nhắn tin cho tôi anh bảo “anh nhớ em quá, xin em cho anh yêu em một lần nữa thôi, sao để đến được với nhau mà khó khăn đến thế này hả em? Về bên anh đi... được không em?”. Nước mắt tôi trào ra và không biết đây là lần thứ mấy tôi khóc vì anh. Tôi khóc đến không kìm được, tôi muốn trả lời anh rằng: “Em cũng nhớ anh nhiều lắm, mình bắt đầu lại nhé anh...”. Nhưng tôi không đủ sức để nhắn. Không đủ sức để tiếp tục sai lầm bởi khi bắt đầu tình yêu này chưa bao giờ là đúng...
Nếu nhắn thế tôi có thể tìm lại được hạnh phúc của chính mình nhưng sẽ làm tan vỡ hạnh phúc của người ta. Xin cho tôi một lời khuyên. Tôi có nên bước tiếp hay dừng lại?
(Bạn đọc giấu tên)
Bạn thân mến!
Rõ ràng, dù giờ đây bạn có cảm thấy ăn năn, hối hận như thế nào thì cũng không thể phủ nhận được rằng bạn đã gián tiếp phá hoại một gia đình. Cứ cho là trước đó họ không hạnh phúc như bạn nói nhưng tại sao anh ta lại không bỏ từ khi ấy mà đến khi gặp bạn, quen bạn mới quay về bỏ vợ. Dù thế nào đi chăng nữa, việc bạn yêu và chấp nhận qua lại với một người đàn ông có vợ là sai lầm của bạn.
Giờ đây bạn nhận thức được sai lầm đó thì nên tìm cách sửa sai bằng cách tách ra khỏi anh ta. Việc anh ta có tiếp tục ly hôn vợ hay không hãy để anh ta tự quyết định. Nếu đúng như anhta nói, cuộc hôn nhân đó không thể cứu vãn thì dù bạn không yêu anh ta nữa thì anh ta cũng sẽ vẫn thực hiện điều đó. Còn nếu không, đó chỉ là sự ngụy biện mà thôi.
Bạn hãy tạm dừng lại mọi chuyện, quay về sống với cuộc sống của chính mình. Nếu như hôn nhân của anh ta chấm dứt, hãy dùng một khoảng thời gian vừa đủ để kiểm chứng tình cảm đó. Nếu sau đó hai người vẫn còn tình cảm với nhau thì có thể tìm đến bên nhau. Nhưng dù sao đó cũng là chuyện sẽ bị người đời đàm tiếu, chê trách. Hơn nữa bạn cũng phải xác định, khoảng cách 22 tuổi không phải là nhỏ. Lúc yêu bạn sẽ thấy nó bình thường nhưng trong cuộc sống gia đình mọi thứ sẽ hoàn toàn khác.
Đừng để cảm xúc nhất thời làm ảnh hưởng. Hy vọng bạn có quyết định đúng đắn cho mình và nhớ rằng đừng bao giờ để sự xuất hiện của mình làm thay đổi hạnh phúc của một gia đình.
Chúc bạn mạnh khỏe!
Chuyên gia tâm lý Phòng Uyên