Trên đời này tình yêu thì có ít nhưng những cái na ná tình yêu thì có nhiều, thậm chí có những thứ tình cảm còn cao hơn cả tình yêu hoặc cũng có thứ tình cảm ít hơn một tình yêu.
Thứ tình cảm mà có thể suốt cả cuộc đời ta không thể nào có thể đặt được cho nó một cái tên chính xác để gọi. Có khi nào bạn rơi vào một trạng thái như thế với một người đàn ông nào đó chưa, nhất là người ấy không phải là người đàn ông hiện tại của mình? Thứ tình cảm không tên ấy khi nào cũng ngấm ngầm trong lòng bạn, và đôi khi khiến bạn thực sự tò mò muốn biết, người đó thật ra có yêu bạn hay không?
Và sau rất nhiều năm, tôi mới đủ dũng cảm hỏi người ấy câu hỏi: Thực sự ngày đó anh có yêu em không? Và khi người đó hỏi lại tôi câu hỏi: Có những cuối cùng anh lại chọn không yêu em, em có muốn biết vì sao không? Bất giác nước mắt tôi rơi, hóa ra cả tôi và anh đều có những câu hỏi của riêng mình, những băn khoăn của riêng mình cho thứ tình cảm mà chính chúng tôi không thể nào đặt cho nó một cái tên chính xác ấy. Người ta nói làm gì có thứ tình bạn hoàn toàn trong sáng không vướng chút tình nam nữ nào trong mối quan hệ của chúng tôi? Và như tôi nói nhiều khi chính bản thân tôi còn không ngừng nghi ngờ về chính những điều đó!
Anh, nếu ngày ấy anh không yêu tôi, thì những thứ anh làm cho tôi có thể nào đơn giản chỉ là một người bạn không? Khi tôi bơ vơ nơi thành phố lạ, anh chính là người che chở cho tôi, bao bọc tôi trong những lúc khó khăn nhất. Có những phút giây, anh ôm tôi vào lòng khi tôi khóc, cái cảm giác tủi hờn đó không ai hiểu được, và cái cảm giác ấm êm đó không ai gọi được tên. Chỉ biết tôi đã dựa vào anh khi tôi cần anh nhất! Và anh có thể không yêu tôi, nhưng anh lại sẵn sàng đội mưa vì tôi, mà những cơn mưa rào bất chợt của Hà Nội khi nào cũng mạnh như những cơn bão lòng vậy, gập lụt và ướt át. Hôm đó, giữa cuộc vui của đám bạn, không ai hiểu tại sao anh lại bỏ về giữa cơn mưa, không ô, không áo mưa, không gì cả, chỉ đơn giản là anh đội mưa về. Và khi anh quay lại, mọi người mới hiểu vì sao, chỉ vì anh lấy áo mưa mang ra đón tôi về. Anh có thể ướt nhưng nhất định không muốn toi bị ướt. Hai chúng tôi lội bì bõm trong nước, anh cố gắng che cho tôi khỏi ướt còn tôi cũng cố gắng kéo áo mưa cho anh. Cuối cùng cả hai chúng tôi cùng ướt. Nhưng vẫn thấy lòng mình khi đó sao ấm áp vô cùng!
Cuối cùng cả hai chúng tôi cùng ướt. Nhưng vẫn thấy lòng mình khi đó sao ấm áp vô cùng!
(Ảnh minh họa)
Anh không yêu tôi, đúng thế vì khi bên tôi anh vẫn có thể hẹn hò người khác. Anh vẫn nghĩ tới những người con gái khác. Nhưng anh lại sẵn sàng đứng giữa chỗ đông người, mặc những con mắt tò mò nhìn anh và cả nhìn tôi, mặc tôi mặt đỏ tía tai, anh vẫn có thể vui sướng mà hét lên rằng: Em mặc bộ ấy đẹp lắm em biết không? Có lẽ là đẹp thật nên những chàng trai bước qua tôi đều ngoái lại nhìn họ nhìn rất chăm chú rồi mỉm cười. Anh không yêu tôi như thế sao? Khi đó, tôi cũng không thể nào phủ nhận trái tim tôi đôi lần vì anh mà lỡ nhịp.
Anh không yêu tôi nhưng anh có thể ngồi khu lu cả đêm trong doanh trại khi đi học quân sự, bấm chiếc điện thoại 110i để viết thư cho tôi bằng thứ ánh sáng leo lét ấy hàng đêm, để chia sẻ với tôi mọi thứ, để nói anh cô đơn như thế nào và chỉ để hỏi tôi một câu: Nếu mai này ông trời bắt mình phải xa nhau, liệu em có buồn không? Và khi cầm lá thư ấy, đôi tay tôi đã run rẩy. Ừ, nhỉ, nếu thật sự điều đó xảy ra, tôi có buồn không?
Anh không yêu tôi nhưng anh sẵn sàng đón đưa tôi mỗi khi có dịp, đám cưới anh trai anh, chiều anh lên đón tôi xuống, đêm anh đưa tôi về, sáng sớm lại lên đón, chiều tối lại đưa về, tới mức mẹ bảo tôi: Con không đi được xe sao mà bắt Dương nó vất vả như thế! Tôi chỉ cười: Kệ anh ấy! Anh không yêu tôi nhưng khi đi ô tô anh len bằng được tới chỗ tôi ngồi vì chỉ sợ tôi say, chỉ loanh quanh bên tôi xem tôi có chóng mặt không? Anh sờ đầu sờ chán hỏi em có mệt không? Lát nữa anh lấy xe máy đèo em về nhé! Đi ô tô em lại mệt. Anh chăm sóc tôi như thể, như thể ai? Tôi lại không dám gọi tên ra…
Anh không yêu tôi nên anh sẵn sàng quên mất cuối tuần hẹn tôi tới, tôi đội mưa lạnh tới tìm anh, không có gì ngoài địa chỉ, gọi điện thoại mãi anh không nghe, tôi đứng im lặng trước cửa phòng anh mặc cho mưa ướt hết đầu tóc và áo khoắc bên ngoài. Giận anh tím gan ruột. Và cuối cùng tôi biết hôm đó anh đã bắt xe ngược lên một thành phố khác để sinh nhật người con gái mà tôi được biết là bạn thanh mai trúc mã của anh! Tôi nằm úp mặt vào gối khóc! Chỉ là khóc thôi, nhất định không phải vì yêu anh mà đau lòng! Vì tôi cũng như anh, tôi chưa bao giờ nghĩ mình có thể yêu anh! Đám bạn trong phòng tôi ngày ấy thỉnh thoảng lại đùa tôi: Anh kết nghĩa kiểu gì mà thế? Không khéo nay mai bọn tao lại nhận được tin mày với anh trai loạn luân! Tôi chỉ chửi bọn nó điên. Chúng nó làm sao hiểu được mối quan hệ giữa tôi và anh bởi chính bản thân tôi và anh còn chưa hiểu được mối quan hệ của mình nữa là…
Để rồi trong một buổi tối muộn, khi anh cô đơn một mình giữa chốn xa lạ không có ai bên cạnh và tôi cũng vậy. (Ảnh minh họa)
Có đôi khi chúng tôi gặp nhau, đi chơi, nói chuyện, khi nào anh cũng chăm sóc bao bọc tôi người ngoài nhìn vào cũng dễ nghĩ tình cảm trai gái giữa chúng tôi không thể nào không có. Thế nhưng cũng như anh, tôi cũng vẫn có những mối quan hệ khác, những người con trai khác mà tôi quan tâm, chúng tôi cứ thế song hành đi cùng nhau nhưng không hẳn là đi riêng đường mà cũng chẳng đi chung đường. Cho tới ngày anh dẫn người yêu ra mắt tôi cũng đám bạn học cấp ba. Khi ấy tôi cũng đã nghe phong phanh rồi, tôi không buồn cũng chẳng vui. Ừ, thì anh trái kết nghĩa có người yêu sao đâu! Nhưng khi anh và người ấy xuất hiện trước mắt tôi thì trên môi tôi nụ cười không tươi nổi nữa, tôi bơ anh, không nhìn, không nói chuyện và cũng chẳng hỏi han, tôi chỉ bắt chuyện với đám bạn ngồi cùng một cách nhạt nhẽo rồi bỏ ra về. Tôi cũng không khóc lóc vật vã gì. Chỉ là một cảm giác hụt hẫng nào đó cứ ùa vào lòng. Có lẽ đó là sự ích kỉ. Con gái có cái kiểu ích kỉ hết sức nực cười đó là, người đàn ông mình không thích nhưng nhất định không muốn người đó một ngày nào đó bơ mình, không quan tâm mình nữa, và nhất là mình không còn vị trí quan trọng với người ấy. Chỉ là như thế thôi!
Vậy là cuộc sống đã sắp đặt chúng tôi mãi mãi chỉ là người của mối quan hệ nhập nhằng như thế. Không ai nói, không ai hỏi và không ai thắc mắc với ai tại sao lại thế? Chúng tôi bình thản bước trên hai con đường khác nhau và chọn hai người đồng hành khác nhau cho riêng mình. Và tôi biết cả tôi và anh đều bằng lòng với cuộc sống hiện tại và người đồng hành hiện tại của mình. Chỉ là đôi lúc trong cuộc sống khiến ta nhớ lại những chuyện của quá khứ và có những câu hỏi của quá khư khiến ta đôi chút băn khoăn, cái sự băn khoăn ấy đôi khi cũng mang một dư vị đặc biệt, có chút ngọt ngào, có chút tiếc nuối và có cả chút hão huyền tự huyễn hoặc bản thân mình nữa.
Để rồi trong một buổi tối muộn, khi anh cô đơn một mình giữa chốn xa lạ không có ai bên cạnh và tôi cũng vậy. Thế là chúng tôi tình cờ nói chuyện với nhau qua mạng. Cái cảm giác hai người ngồi đối diện nhau qua một màn hình máy tính nhưng xa nhua cả nghìn km, và không thấy mặt nhau nên người ta dễ nói chuyện hơn. Và anh đã hỏi tôi câu ấy: Em có biết tại sao ngày ấy cuối cùng anh lại chọn không yêu em không? Và tôi trả lời: Quả thật em vẫn tự hỏi mình: Không biết ngày đó anh có yêu em không? Rồi lại tự trả lời: chắc là không vì nếu yêu thì sẽ không như thế. Nhưng tôi không dám nói vế thứ hai là: chắc là cũng có vì nếu không thì cũng sẽ không tốt với tôi như thế!
Và anh nhận là ngày đó anh có yêu tôi. Nhưng anh nghĩ: nếu ngày đó anh thổ lộ yêu tôi và tôi cũng yêu anh thì đó là điều tuyệt vời nhất! Nhưng nếu như tôi không yêu anh, hoặc tôi có yêu anh nhưng sau này vì lí do gì đó mà chúng tôi lại chia tay thì tình cảm nhất định không thể nào còn được như thế nữa. Anh sợ mất tôi, anh muốn có tôi bên đời và bình an như khi chúng tôi đến với nhau. Tôi không biết như thế là anh yêu tôi nhiều hơn một tình yêu hay ít hơn một tình yêu? Có lẽ là ít hơn nên anh đã không đủ tự tin vào bản thân và cả không đủ tự tin vào tôi! Nhưng anh cũng như tôi, chúng tôi sống trong cái cảm giác chông chênh ấy, không muốn có nhau cả đời mà cũng không muốn mất nhau cả đời nên cả đời này chúng tôi chỉ có thể là những người dưng thân thiết mà thôi! Nhưng có lẽ trong đời người cũng nên có những mối quan hệ không thể gọi tên mà lại khiến ta không thể nào quên như thế!