Đôi khi chúng ta đau buồn vì những thứ chúng ta nghĩ là sẽ xảy ra chứ không phải đã xảy ra.
Thời điểm là một kẻ bất lương. Tôi nhớ có lần mình đã viết như vậy trong một bài viết. Nếu tử tế, chúng đã đưa chúng ta đến với hạnh phúc. Còn không sẽ chỉ là những trăn trở xoay quanh vô vàn giá mà nếu như đầy nuối tiếc. Tình huống đó thường xuất hiện khi một ngày nọ, bạn chợt nhận ra, cái người mà mình vừa quen, hoặc đã quen kia, cái người mà đang thuộc về một người con gái khác kia, đã bước vào trái tim mình lúc nào không biết nữa và kiên quyết lì lợm ở đó khiến bạn như muốn rơi nước mắt mỗi ngày. Trong lòng là một khối mâu thuẫn hỗn độn giữa nhớ nhung và bứt rứt, giữa muốn tiến lên trút bỏ một lần cho xong và cảm giác chán ghét chính mình.
Người yêu của người ta, chồng của người ta, đứng ở rất gần mà như xa ngàn cây số. Một nụ cười, một cử chỉ quan tâm, một câu hỏi thăm không dành cho mình mà vẫn cứ ước ao một lần được sở hữu. Tình cảm càng không thể có càng day dứt khó phai, càng quyến luyến bất tận.
Người ta vẫn hay nói trái tim vốn không có tội, chỉ có lựa chọn khiến nó trở thành kẻ có lỗi. Đứng trước một nỗi khát khao, đôi lúc sự kiêu ngạo làm một vài người trong chúng ta tin rằng tình cảm mà mình đang có là tình yêu vĩ đại nhất của cuộc đời. Và họ nhất định phải tranh đấu cho nó.
Hết lòng vì điều mình muốn, theo tôi, là quan điểm sống tích cực. Tuy nhiên, không phải lúc nào nó cũng đúng giữa người và người. Bởi hạnh phúc xây dựng lên từ một nền tảng phải tính toán ngay từ phút đầu tiên đã là thứ hạnh phúc mỏng manh rồi. Liệu khi có rồi sẽ được an yên không? Bạn vẫn sẽ phải lo sợ, vẫn sẽ cắn rứt, vẫn sẽ hoài nghi. Vì tận sâu thâm tâm của bạn, bạn sẽ không đủ tin tưởng đối phương. Cuộc sống vốn dĩ là một vòng lặp của nhân quả, được mất. Tất thảy những thứ phải cưỡng cầu mà có đều sẽ tan biến bằng cách này hay cách khác mà thôi.
Vậy nếu vô tình rơi vào cái lưới oái ăm của một người đã thuộc về người khác thì phải thế nào? Không được tranh cướp nghĩa là vĩnh viễn ôm một câu hỏi lớn, một niềm hối hận? Có lúc, bạn sẽ tự hỏi mình rằng bạn thua gì cô gái kia đâu chứ ngoài thời điểm, mà thời điểm thì hoàn toàn có thể tự tạo ra.
Cơ mà, cơ hội trong tình cảm vốn dĩ là thứ không thể gượng ép. Người ta chỉ có thể đến với nhau bằng những điều tự nhiên nhất. Nếu như bạn vẫn hoặc đang trăn trở một câu hỏi như vậy, tôi có thể giúp bạn trả lời rằng, ngoài thời điểm bạn còn thua cô ấy cả sự thảnh thơi, bình yên nữa. Bởi cô ấy chưa từng nghĩ phải tranh giành ai. Bởi điều duy nhất mà cô ấy quan tâm chính là sống thật với những gì mình đang có. Con gái chúng mình, thiếu bình yên tự tâm là thiếu tất cả. Mỏi mệt cả một thanh xuân, đến cuối cùng cũng sẽ chỉ hi vọng được dịu dàng nắm tay người thương không lo nghĩ. Tưởng là giản đơn nhưng nhiều lúc lại gần như không tưởng. Nhất là khi cứ phải cố đi tranh cướp mang về.
Thế nên, hãy học cách nuôi dưỡng tình cảm của chính mình ngay cả khi không được đáp lại. Học cách sống chung với nó mỗi ngày, biến nó thành động lực để vượt qua thử thách, giới hạn chịu đựng. Nếu là của mình, sẽ thuộc về mình. Một buổi sáng nào đó thức dậy, mở toang cánh cửa, bạn sẽ có thể mỉm cười, nhận ra mối duyên ngỡ là đớn đau hôm nào đã tan biến vô hình y như khi nó đến. Và rồi bạn sẽ có một kỷ niệm đẹp, sẽ trân trọng chính bản thân mình hơn. Khi ấy, bạn mới có thể mở lòng để hy vọng một nhân duyên khác sẽ đến trong giản dị và ấm áp.