Mình hiện đang bế tắc, không biết phải 'khúm núm' mẹ chồng thế nào thì mới yên.
Đọc tâm sự 'Điên' vì mẹ chồng áp đặt cách chăm con mà mình cứ ngỡ đó là chuyện gia đình nhà mình. Cách hành xử của mẹ chống mình cũng y xì đúc, không sai một ly. Mình hiện cũng đang bế tắc, không biết nên đối xử, 'khúm núm' mẹ chồng thế nào thì mới yên.
Chồng mình là con một nên khi mình quyết định lấy anh, nhiều người bóng gió rằng mẹ chồng mình ghê gớm lắm, khó chiều lắm và đặc biệt cẩn thận cảnh mẹ chồng ghen với con dâu. Vì yêu, mình quyết tâm lấy anh bằng được. Cứ nghĩ rằng mình sống biết điều và chịu 'nhún' một chút là mọi chuyện sẽ ổn... Ai ngờ, từ ngày mình sinh Nhím, mẹ chồng càng 'quá tội'.
Bà hay suy diễn mọi chuyện và áp đặt người khác theo suy nghĩ của bà khiến mình 'phát điên' - muốn cãi thì sợ mang tiếng hỗn nhưng nín nhịn lại bị tiếng ngu. Quá stress với mẹ chồng, mình nhờ chồng rồi người thân khéo tác động để mẹ chồng 'nương tay' hơn, giảm áp đặt mình chuyện chăm con nhưng công cốc. Hễ mình làm khác ý bà (vì thấy cách chăm cháu của bà cổ hủ) là bị chì chiết, đay nghiến... bị mắng xa xả rằng 'trứng đòi khôn hơn vịt' hoặc bị mẹ chồng coi như tội đồ, bêu rếu mình với khắp mặt người thân.
Mình hiện đang bế tắc, không biết phải 'khúm núm' mẹ chồng thế nào thì mới yên. (Ảnh minh họa).
Bà yêu cháu, ai nhìn vào cũng phải công nhận nhưng kiểu chăm cháu thì thật khó chấp nhận. Ngay khi bé mới chào đời, bà đã cố tình 'chiếm giữ' cháu như 'của riêng'. Bà không đồng ý để bà ngoại giúp đỡ hay thay phiên chăm bé với lý do nghe rất hợp tình, hợp lý là: bên ngoại ở xa, đi lại vất vả. Nhưng khi nói chuyện với mọi người, bà lại than vãn, kể lể rằng mình rất cực khổ, vất vả khi phải bỏ chồng, bỏ tất cả con cháu, công việc ở quê lên Hà nội chăm cháu.
Đón bé từ bệnh viện về nhà, bà 'ép' chồng mình để 1 chậu than sưởi trước giường nằm của mình và bé, nói là "Làm như thế bé mới đủ ấm, mau sởn da...". Mình kiên quyết không chấp nhận để bà áp đặt, bà chửi mắng mình là thứ con dâu bất hiếu, mới về làm dâu đã lên mặt dậy mẹ chồng.'Tai quái' hơn, bà treo cuống rốn của bé lủng lẳng trước đầu giường của 2 mẹ con mình. Mình phản đối thì bà nói "Chị không biết gì đừng có cãi. Tôi làm thế thì cháu tôi sau này mới ngoan và thông minh". Mình cho con bú bình bà cũng giằng, nói "Chị vụng, cho bú không đúng cách". Mình tắm cho bé bà cũng quát "Đưa đây, chị không biết làm". Mình quấn tã cho bé bà cũng ngấm nguýt "Sẩy tay tôi là không ra hồn"...
Mỗi lần như thế, mình thấy tủi thân và ức chế chỉ muốn ôm con về nhà mẹ đẻ nhưng chồng mình lại dỗ dành, ngọt ngào: "Em cố gắng, vì anh vì con. Mẹ khẩu xà nhưng tâm phật..." Vì muốn nhà êm cửa ấm nên mình cố nín nhịn nhưng bà càng lấn tới.
Hiện, con mình mới được hơn 4 tháng tuổi, bà đã bắt mình tập cho bé ăn dặm. Mình thấy như thế là quá sớm, có nhờ chồng nhẹ nhàng nói với bà là chờ đến khi bé 6 tháng tuổi. Vậy mà bà đã giẫy nẩy, nhiếc chồng mình là nghe vợ quay ra cãi mẹ và 'nói mát' rằng "Thứ con dâu bất hiếu chỉ có bỏ...". Hôm qua, mẹ chồng mình đã ép bé ăn thìa bột đầu tiên. Thấy bé trớ mà bà không dừng vẫn cứ cố đút... nhìn con vừa ăn vừa khóc mà cổ họng mình nghẹn đắng... chỉ muốn vùng lên nhưng sao thấy bất lực. Mình sợ mẹ chồng?
Mình thấy cuộc sống ngột ngạt và muốn buông xuôi tất cả quá. Mình phải làm sao đây?
*** Thư của độc giả: P.T.H (Hà Nam)
Mời độc giả gửi tâm sự, khó khăn chuyện chăm con, chuyện vợ chồng sau sinh... về địa chỉ email: lamme.eva@gmail.com. Eva sẽ chia sẻ, gỡ rối cùng bạn. |