Quyền Linh nếm hết lệ đắng Sài Gòn khi lăn lộn từ đáy xã hội mưu sinh.
Quyền Linh chia sẻ trong Ký ức tươi đẹp
Mới đây, xuất hiện với vai trò khách mời trong chương trình Ký ức tươi đẹp, MC Quyền Linh khiến khán giả bất ngờ khi nói về 10 năm khó khăn lăn lộn ở Sài Gòn. Với cuộc sống đủ đầy hiện tại bên cạnh vợ và hai cô công chúa xinh xắn, có lẽ nhiều người không ngờ những ngày bắt đầu với nghề của Quyền Linh lại khó khăn đến vậy.
Vẫn xuất hiện với đôi dép tổ ong bình dân quen thuộc, Quyền Linh giản dị, chân chất như chính con người và cuộc sống của anh.
Những ngày nhập ngõ Sài Gòn với nỗi ám ảnh của đói và nỗ lực để không trở thành kẻ xấu
"Cách đây vài chục năm, không có những cơ hội cho các bạn trẻ làm việc. Vì vậy để kiếm việc làm thật sự rất khó. Và thế rồi Linh thấy cái KHÓ nó cứ đeo bám Linh mãi không bao giờ dứt". MC Quyền Linh chia sẻ bằng giọng khá tươi vui. Có lẽ sau nhiều năm trôi qua, Quyền Linh đã trải qua nhiều biến cố, thăng trầm để đối mặt với khó khăn một cách bình tĩnh hơn.
Quyền Linh ngày trẻ
"Sài Gòn là một mảnh đất màu mỡ, nhưng vô cùng khó khăn, dễ thì rất dễ mà khó thì rất khó. Với tôi những năm tuổi trẻ là vô cùng khó, khó tới mức tưởng chừng như không thể nào trụ nổi ở đất Sài Gòn.
Tôi một thân một mình, không nhà không cửa, không bạn bè, không người thân, không tiền bạc. Tất cả đều là không hết.
Hồi ở dưới quê, tôi cứ nghĩ Sài Gòn là thiên đường. Lên đây tôi mới biết, Sài Gòn không phải thiên đường, mà là địa ngục, vì nó quá gian khó, không có gì để bám trụ được. Nó dồn tôi gần như vào bước đường cùng.
Có những lúc, tôi không thở được, gần như nghẹt thở trong cái đất Sài Gòn này. Mặc dù nó lộng lẫy, giàu có như thế, nhưng phức tạp tới mức để vươn lên được là một chặng đường vô cùng khó.
Có những đêm, tôi thức trắng đêm. Tôi thức trắng đêm không phải vì không ngủ được, mà vì đói quá, không biết ngày mai mình sẽ sống thế nào đây."
"Có những đêm, tôi đếm gần như tất cả những con người đi qua con phố Sài Gòn, đêm từng gốc cây, từng ngõ ngách, từng cái hẻm ở Sài Gòn vì không biết làm gì cả. Tôi cứ đi rồi đếm mông lung như thế." Nói rồi Quyền Linh tự bật cười.
"Thời ấy không phải như bây giờ. Để xin một việc làm vô cùng khó khăn. Ngày xưa có mấy cái vũ trường, tôi đến đó và thấy nó quá lộng lẫy. Toàn những con người xinh đẹp, mặc quần áo như công chúa, hoàng tử. Nhưng tôi không thể bước vào được vì nhìn con người tôi, chỉ cần bước tới là bị đuổi rồi. Tôi bước tới, đứng cách xa 10m, người ta đã đuổi tôi."
Sài Gòn là mảnh đất màu mỡ, nhưng cũng không kém phần gian khổ trong ký ức của Quyền Linh.
Thậm chí, Quyền Linh cho biết đến công việc làm bảo vệ cũng phải "cần tiền": "Tôi có nói với mấy anh bảo vệ là: "Anh có cách nào giúp em làm bảo vệ ở đây được không?". Họ nói luôn: "Xin vào đây khó lắm, có tiền không?"
Tại sao bây giờ tôi vẫn mang đôi dép tổ ong? Vì đó là kỉ niệm của tôi. Ngày xưa, đôi dép tôi đi còn tệ hơn những đôi tổ ong bây giờ."
Quá nghèo, quá đói đến mức đêm không ngủ được, nhìn bát cháo trắng cũng chảy nước miếng: "Tôi cứ đứng nhìn người ta ăn cháo trắng mà nước miếng chảy ra. Tôi ước giá mà bây giờ có được một tô cháo. Không biết làm sao, nhưng sau một lúc đứng nhìn, tôi quyết định vào xin. Tôi nói với chị bán hàng rằng: "Chị có thể cho em xin một tô cháo được không?".
Chị ấy nhìn tôi rồi bảo : "Cứ từ từ đợi chị bán hết, khi nào không còn khách thì chị cho em. Chứ chị bán cháo cũng nghèo, đâu có tiền đâu".
Thế là tôi ngồi chờ tới nửa đêm. Tôi ngó vào nồi cháo thấy cứ cạn dần, tới mức không còn gì nữa. Tôi lo quá, bảo chết rồi, không còn gì để ăn cả.
May quá, cuối cùng cháo nó khét. Tới lúc đó không còn ai mua nữa. Lúc đó, chị bán cháo mới bảo: "Được rồi, mày vào ăn đi".
Tôi biết ý, vào phụ rửa chén với chị rồi vớt hết cháo khét còn trong nồi ra ăn, ngon vô cùng tận. Tôi ăn nốt hai bát dưa mắm còn lại, mà thấy ngon hơn cả yến sào, sơn hào hải vị.
Tôi ăn tới tận cháo khét cuối cùng và thấy tuyệt vời quá, không ngờ cháo lại ngon đến như thế. Sau đó, tôi trở thành người phục vụ cho chị bán cháo. Đó là công việc đầu tiên tôi làm ở Sài Gòn."
10 năm lăn lộn với cuộc sống đầy bon chen, vất vả và quá khổ cực, có những khi Quyền Linh nghĩ không thể cố gắng nổi nữa. Thế nhưng anh vẫn cố gắng để không bị tha hóa thành một người xấu.
"Ranh giới giữa thiện và ác mong manh lắm, nếu đứng không vững thì có thể trở thành một đối tượng xấu nào đó, như cướp giật, chém giết, lưu manh.
Nhưng với tôi, gia đình là một điểm tựa rất lớn. Tôi luôn nghĩ về điều đó. Nếu tôi trở thành người xấu thì gia đình tôi sẽ như thế nào? Tôi sẽ đối mặt với gia đình ra sao?
Trong phim Đồng tiền xương máu có một chi tiết là anh chàng kĩ sư đó đói quá, mới giật một cái bánh ú của người ta. Anh ta vừa chạy vừa ăn. Khi người ta bắt được thì anh vô cùng xấu hổ. Tôi y chang như thế."
Nghệ thuật khi đó quá xa vời và không thể chen chân vào nổi
"Nghệ thuật lúc đó còn manh mún lắm. Sân khấu khi ấy nổi lên đoàn kịch Kim Cương và đoàn kịch Trẻ Thành phố Hồ Chí Minh. Hai đoàn kịch này dữ lắm.
Tôi không thể tưởng tượng mình có thể bước vào những đoàn kịch lớn như thế, giống như Thành Lộc, Khánh Hoàng, Thanh Hoàng, Đàm Loan… Đó chỉ là giấc mơ thôi.
Nói tóm lại, tôi sống trong một thế giới rất giàu có, nhưng chẳng có gì cả. Nó xa vời lắm. Không bao giờ tôi dám nghĩ một ngày nào đó sẽ được bắt tay anh Thương Tín, anh Nguyễn Chánh Tín, cô Kim Cương, anh Thành Lộc."
Vì quá bất lực với cuộc sống ở Sài Gòn, Quyền Linh đã từ bỏ mơ ước: "Học xong rồi, không bon chen nổi. Đó là thời của Lê Công Tuấn Anh, Lý Hùng, Diễm Hương, Mộng Vân... họ nổi quá nổi, không thể nào chen một chân vào đó được. Nếu như Linh xách dép cho họ cũng không nổi vì Linh cách họ 10 mét đã bị đuổi đi rồi. Hồi đó Linh được gọi là "Linh ống hút" vì người ốm như cái ống hút. Linh chỉ cần ở cách xa 10 mét là họ nghĩ Linh có thể giựt dọc, có thể làm điều gì đó ảnh hưởng đến đoàn là người ta đã đuổi đi rồi."
Trở lại Sài Gòn lần 2 với quyết tâm "đổi đời" nhưng Quyền Linh cũng chật vật không kém lần trước.
Trở lại Sài Gòn với hai bàn tay trắng
Với Quyền Linh và nhiều người, Sài Gòn là miền đất hứa để đổi đời, để xây dựng sự nghiệp và để bắt đầu cuộc sống mới. Thế nhưng sau 10 năm lăn lộn, từ con số 0 vẫn về với con số 0, Quyền Linh từ bỏ Sài Gòn để trở về quê: "Tôi quyết định rời Sài Gòn để về quê, tiếp tục làm người nông dân bình thường. Nhưng sau một thời gian quanh quẩn với ruộng lúa, đồng cỏ, Sài Gòn lại hiện về trong nỗi nhớ của tôi.
Tôi nhớ Sài Gòn như nhớ người yêu của mình vậy. Sài Gòn lặng lẽ, ồn ào, vào trong trái tim, là mạch máu của tôi, vướng cả vào trong máu, trong tim tôi. Thế là tôi lại quyết định trở về Sài Gòn với hai bàn tay trắng để tiếp tục cuộc sống.
Người ta sống ở Sài Gòn với tất cả mọi thứ, Linh sống ở Sài Gòn với một cái nồi, mà nó đen, nó nứt, nó móp. Đó là gia sản của mẹ Linh. Một cái mùng rách mà mình không dám mở ra. Hai bộ đồ nó không có gì cả. Với Linh Sài Gòn lớn lắm nhưng mình chẳng có gì cả."
Nói đến đây, Quyền Linh giọng chùng xuống nghẹn ngào. Thế nhưng anh vẫn cho biết lúc đó rất kiên quyết: "Linh nói với mẹ, chết sống gì cũng bám vào Sài Gòn để có thể thay đổi. Bởi vì nghèo quá."
Đôi mắt ngấn nước, Quyền Linh cho biết mỗi lần nhắc đến ngày ấy đều không kiềm chế được cảm xúc: "Đi xe đò để lên Sài Gòn. Khi đó cũng chẳng có tiền mà đi xe đò. Linh đi cái xe đốt than nóng lắm. Nhưng Linh xin ngồi ngoài bởi ngoài đây không ai ngồi hết. Họ kêu ngồi ở đó nóng lắm, nhưng Linh nói với anh là em không có tiền, nóng cũng được, miễn sao cho em lên đến Sài Gòn là được."
"Cảm giác những giọt nước mắt của mẹ Linh nó rơi xuống. Khi đó một bên là những giọt nước mắt của mẹ, một bên là Sài Gòn đô hội... bằng một giá ta phải lên." Quyền Linh gạt nước mắt.
Dù đã lường trước được sự khó khăn nhưng lần trở lại Sài Gòn này, Quyền Linh vẫn không ngờ cuộc sống lại chật vật đến vậy. "Linh lang thang giữa dòng người ở chợ Lớn, cách trường Sân khấu 7 8 cây số gì đó, Linh đi bộ đến trường. Đến nơi là khoảng 3h sáng nhưng không vào được, vì đóng cửa rồi. Linh xin anh bảo vệ quen ngủ ở hiên. Đói quá không ngủ được, Linh được anh ấy cho cơm ăn. Đó là lần thứ 2 Linh lên Sài Gòn như vậy đó."
Quyền Linh nghẹn ngào khi nhớ lại những ngày đầu khó khăn.
Mọi người sẽ nghĩ được một thanh niên lên thành phố khởi nghiệp sẽ làm công nhân chứ không nghĩ được đó là khởi đầu của một diễn viên: "Linh bám vào chợ cầu Muỗi để sống. Linh đến đó xin việc nhưng họ không cho vì họ có đủ người rồi. Sau đó Linh xin phụ việc, rồi xin mấy cái mà họ bỏ đi, củ cải hay lá rau họ vứt, Linh xin để ăn thì họ cũng cho. Sau đó, Linh bắt đầu buôn bán. Linh gom những đồ họ vứt về Linh gọt sạch sẽ lấy những chỗ ngon nhất để bán."
Cát xê đầu tiên đóng phim là ổ bánh mỳ
Nói đến bước ngoặt nghề nghiệp, Quyền Linh chia sẻ: "Linh vẫn đi đóng quần chúng, làm hậu đoàn, nấu cơm,... làm hết tất cả mọi việc. Mình nghĩ chỉ có sự nhiệt huyết và nỗ lực để chứng minh rằng là mình sẽ làm được tất cả mọi thứ. Thậm chí vô đó ai sai cái gì Linh cũng làm.
Và đến một hôm Linh được đóng vai quần chúng trong Phạm Công Cúc Hoa. Khi đó, đạo diễn thấy Linh đang khuân vác liền gọi: "Ê thằng kia, nhìn mày cũng được, đi vào đây đóng giùm tao vai lính..." Linh mừng quá. Đóng xong thì được ổ bánh mỳ. Bữa sau được kêu đóng lần nữa thì lại được ổ bánh mỳ. Lần thứ ba thì Linh không được kêu mà tự vô đóng nhưng bị đuổi ra, thế là không được ổ bánh mỳ nữa.
Đó là lần đầu tiên Linh được xuất hiện trên màn ảnh. Khi thấy phim chiếu mình có biết mình ở trong đó nhưng không biết ở chỗ nào. Sau đó mới biết là không có cảnh của mình."
"Dần sau đó Linh được lòng rất nhiều nghệ sĩ. Anh đạo diễn Lê Hoàng mời Linh, lần đầu tiên Linh có số phận trong phim. Anh Lê Hoàng bảo là lần này Linh sẽ có vai từ đầu đến cuối, là phim điện ảnh nha. Linh mừng quá cả tuần không ngủ được. Khi đến quay cũng trang điểm hóa trang lắm, nhưng hóa ra là quay vai gián điệp phải mang mặt nạ."
Có cơ hội đầu tiên lên màn ảnh, Quyền Linh cho biết anh cố gắng năn nỉ đạo diễn xin được lộ mặt thì nhận được cái kết: "Khi mình lộ mặt là cũng khi hết phim".