Cả bữa ăn ấy tôi không ăn nổi, nhất là khi phát hiện đồng nghiệp nhìn mình bằng ánh mắt khác hẳn.
-
Tốc độ phátChuẩn
-
Giọng đọc
Tôi ly hôn cách đây 3 năm, hiện tại vẫn độc thân chưa tái hôn. Thời điểm tôi và vợ cũ ra tòa thì con trai chung mới lên 2 tuổi nên quyền nuôi con thuộc về cô ấy. Đến nay thằng bé được 5 tuổi rồi. Vợ cũ tôi cũng vẫn ở vậy chưa đi bước nữa.
Cách đây 2 hôm, tôi và nhóm đồng nghiệp đi ăn liên hoan mừng kết thúc dự án thành công. Đến nhà hàng nơi chúng tôi đặt 3 bàn tiệc, cả nhóm vừa bước vào thì tôi nhìn thấy ngay vợ cũ và con trai mình đang ngồi ăn với em gái cô ấy.
Tôi vẫn làm ở công ty cũ từ trước khi ly hôn, bởi vậy đồng nghiệp của tôi đa phần đều biết cô ấy. Nếu tôi lờ đi tỏ vẻ không quen cũng không được, mọi người lại xì xào tôi với cô ấy quan hệ căng thẳng, hơn nữa còn có con trai tôi ngồi đó. Nghĩ thế tôi liền tiến đến chào hỏi, mấy người đồng nghiệp cũng xúm lại hỏi han cô ấy.
Cả nhóm vừa bước vào thì tôi nhìn thấy ngay vợ cũ và con trai mình đang ngồi ăn với em gái cô ấy. (Ảnh minh họa)
Tôi xoa đầu con trai hỏi thằng bé ăn tối có ngon không. Để rồi khi thằng bé cất tiếng chào thì mặt tôi lập tức biến sắc. “Cháu chào chú ạ!”, con trai tôi lễ phép ngoan ngoãn quá nhưng tôi là bố đẻ của nó, tại sao nó lại chào tôi bằng chú?
Thấy đồng nghiệp đang nhìn mình, tôi liền quát yêu con trai: “Ơ cái thằng bé này, sao lại chào bố bằng chú hả? Mau chào lại đi không bố tét mông bây giờ”. Ai ngờ đâu thằng bé lùi ngay ra sau lưng mẹ rồi hét lên: “Mẹ ơi chú lạ kia dọa đánh con!”.
Tới lúc đó thì đồng nghiệp của tôi đều nhận ra vấn đề, nhìn tôi bằng ánh mắt săm soi, dò hỏi. Tôi sượng trân không biết chữa thẹn bằng cách nào, chỉ đành lấp liếm qua loa vài câu rồi rủ đồng nghiệp về bàn ăn.
Cả bữa ăn ấy tôi không ăn nổi, nhất là khi phát hiện đồng nghiệp nhìn mình bằng ánh mắt khác hẳn. Con chào bố bằng “chú’, còn gọi là “chú lạ’, chỉ có thể là vì bố không thân thiết với con, chẳng khác gì người xa lạ mà thôi!
Thú thật bình thường vì muốn mọi người có cái nhìn tốt về mình nên tôi vẫn thường kể với đồng nghiệp rằng mình rất quan tâm đến con, cũng thường xuyên đăng ảnh thằng bé thể hiện tình cảm trên Facebook. Nhưng thực tế là tôi bận quá không có thời gian đến thăm con, chỉ lấy ảnh con trên Facebook vợ cũ rồi đăng lại thôi. Tiền chu cấp thì cô ấy vẫn nuôi được con, có thiếu thốn đâu mà tôi phải gửi.
Tiền chu cấp thì cô ấy vẫn nuôi được con, có thiếu thốn đâu mà tôi phải gửi. (Ảnh minh họa)
Về nhà gọi điện chất vấn vợ cũ, cô ấy nói như này khiến tôi nghẹn họng:
“Anh đối xử với con thế nào thì anh tự biết. Tôi chẳng dạy hư gì con hết. Tôi làm sao có thể ép con nhận 1 người mà nó chẳng gặp bao giờ, cũng chẳng cho nó cái gì làm bố? Tự anh không thấy nực cười à? Tính ra anh chỉ là người góp phần cùng tôi sinh ra thằng bé thôi, vậy đúng hơn đó. Đừng tự nhận mình là bố thằng bé, nực cười lắm!”.
Tối đó, ban đầu tôi tưởng chỉ có ba người họ nhưng hóa ra còn một người nữa, trước đó chắc anh ta vào nhà vệ sinh. Đó là một người đàn ông trẻ, khi anh ta trở ra thì ngồi xuống giữa vợ cũ và con trai tôi. Thằng bé tíu tít nói chuyện với anh ta rất thân thiết, nhìn vợ cũ và anh ta cũng tình cảm như cặp tình nhân. Nhìn cảnh đó mà tôi thấy nóng mắt vô cùng, nhất là sau khi thằng bé vừa chào tôi bằng “chú” khiến tôi chỉ muốn độn thổ trước mặt bao đồng nghiệp.
Giờ tôi phải làm sao? Cứ nghĩ con mình thì cuối cùng cũng tìm về nguồn cội nhưng giờ tôi với thằng bé như 2 người xa lạ vậy. Tôi phải làm sao để cải thiện tình hình này?