Trong bài văn bày tỏ quan điểm về tình yêu và quà tặng, một nam sinh lớp 11 đã viết: “Có cô gái ở thời nay/Yêu là phải chọn đẹp trai, nhà giàu".
Trước những câu chuyện nóng trong dư luận thời gian qua về chủ đề tình yêu của giới trẻ như chia tay đòi lại quà, tố cáo người yêu “đào mỏ” hay tán gái chỉ cần đi xe SH, đeo kính Rayban…, trường THPT Anhxtanh Hà Nội quyết định chọn chủ đề tình yêu - quà tặng làm bài tập ngoại khóa môn Văn dành cho học sinh toàn trường.
Đề tài như sau: “Người ta thường gửi gắm tình yêu vào những món quà tặng, nhưng tình yêu đã là môt món quà, em hãy viết bài văn ngắn về đề tài tình yêu và quà tặng”.
Lương Trọng Nghĩa chọn cách làm thơ để thể hiện quan điểm của mình.
Thông qua hoạt động này, các thầy cô giáo của trường mong muốn học sinh bày tỏ suy nghĩ chân thực của mình về quan niệm vật chất trong tình yêu thông qua bài văn. Vì vậy, các thầy cô cho phép học sinh được tự do thể hiện bài viết của mình.
Với chủ đề này Lương Trọng Nghĩa (học sinh lớp 11A2, THPT Anhxtanh, Hà Nội) - nam sinh từng có bài văn tả cảnh trường 20 năm sau chấn động dư luận - đã lựa chọn cách thể hiện quan điểm của mình thông qua một bài thơ.
Bằng cách đưa ra rất nhiều dẫn chứng về câu chuyện tình yêu và quà tặng trong quá khứ như Mị Nương tặng nỏ thần cho Trọng Thủy, Từ Thức, Trương Sinh,nam sinh này đưa ra kết luận: “Ấy là đạo vợ chồng son sắt/Ấy là quà đắt nhất trên đời”.
Với tình yêu thời hiện đại, Nghĩa chỉ ra thực tế trong bài văn: “Có cô gái ở thời nay/Yêu là phải chọn đẹp trai, nhà giàu/Chàng tặng quà giá thật cao/Nàng vờ e lệ rồi trao thân liền”.
Thông qua đó, nam sinh lớp 11 này mạnh dạn bày tỏ quan điểm: “Hồn quý giá, nhưng trao không tiếc/Tình thanh cao phải biết tặng ai/Ngày đêm chẳng quản ngắn dài/Hè đông chẳng ngại nắng dai, mưa phùn/Có riêng một tấm chân tình/Có riêng một chốn cho mình với ta/Tặng nhau những tiếng thiết tha/Tặng nhau một khắc tên là bình yên”.
Nguyên văn bài thơ của Lương Trọng Nghĩa bày tỏ quan điểm về tình yêu và quà tặng: Trăm năm trong cõi người ta Yêu nhau thường khoái tặng quà cho nhau Sự đời ai dễ biết đâu Chuyện yêu lắm lúc có nhiều cái hay Rằng: “Công chúa Mị Nương thửa trước, Thương chồng, tặng lẫy nỏ thần Ngờ đâu gặp kẻ vô luân Vua cha mất nước, bản thân mất đầu”. Rồi lại chuyện của chàng Từ Thức Được gia ân thăm thú cõi tiên Vài ngày du ngoạn triền miên Thoắt đà dương thế qua liền trăm năm Nàng sợ chàng về trần bỡ ngỡ Tặng gói quà, dặn "chớ mở ra" Thức vừa về đến quê nhà Tò mò hé nắp, tóc đà trắng tinh Già lụ khụ, da nhăn, mặt mốc Oán trách nàng, khóc lóc tang thương Đây quà, ngỡ lẽ bình thường Bỗng đâu sinh chuyện dở ương thế này Bạc tiền rõ lẽ trả vay Nợ ân tình, dễ có ngày trả xong? Một đời duyên phận đèo bòng Nặng về chữ "nghĩa", nhẹ lòng dương gian Xót người phận gái đa đoan Cùng đường, phẫn uất, vẫn hoàn tuyết trinh Ai về họi hộ Trương Sinh Có còn khắc khoải mối tình Vũ Nương Vẹn lời thề, thủy chung sau trước Nàng trầm mình hóa với nước non Tặng chàng một dạ sắt son Tặng chàng nỗi nhớ mỏi mòn đợi ai Ngồi in bóng vách, tưởng người đâu đây Rượu này không uống mà say Tình này vô ảnh mà ngây ngất lòng Ấy là đạo vợ chồng son sắt Ấy là quà đắt nhất trần gian Người xưa đã dạy thế rồi Truyền cho con cháu ngàn đời về sau "Yêu nhau cởi áo cho nhau Về nhà mẹ hỏi, qua cầu gió bay" Có cô gái ở thời nay Yêu là phải chọn đẹp trai, nhà giàu Chàng tặng quà giá thật cao Nàng vờ e lệ rồi trao thân liền Nhớ nàng Kiều tấm thân như ngọc Bước đường cùng quyết bán chuộc cha Chịu nhiều vùi liễu dập hoa Vẫn là liệt nữ, vẫn là tinh anh Mang thân đổi lấy đồng tiền Cứu cha thoát khỏi gông xiềng, tù lao Dẫu tàn phai, sắc hư hao Nhưng vì chữ hiếu, dám vào hiểm nguy Hơn nhiều cô gái ngoài kia Vì tiền, vì bạc và vì tiếng tăm Mang tân đổi cái danh hư ảo Mượn tiếng "yêu" đánh tráo trái tim Đo lòng người bởi hiện kim Hào quang che mắt, kiếm tìm tung hô Giữa đường đời lắm xô bồ Như cây tầm gửi, chết khô có ngày Nay núi này, mai trông núi nọ Lừa bản thân, bôi nhọ nữ nhi Biết đâu quy luật bất di Núi cao sẽ có thứ gì cao hơn Đến ngày phai sắc tàn hương Bên đời chẳng có người thương cận kề Đời dài lắm nỗi nhiêu khê Ai mà biết được mọi bề mai sau Hồn quý giá, nhưng trao không tiếc Tình thanh cao phải biết tặng ai Ngày đêm chẳng quản ngắn dài Hè đông chẳng ngại nắng dai, mưa phùn Có riêng một tấm chân tình Có riêng một chốn cho mình với ta Tặng nhau những tiếng thiết tha Tặng nhau một khắc tên là bình yên”. |