Câu chuyện tình của anh Lê Xuân Trung (1965) và chị Phùng Thị Hà (1965) ở thôn Khoang Sau, xã Sơn Đông (Sơn Tây, Hà Nội) được nhiều người dân nơi đây biết đến và coi đó như một câu chuyện cổ tích tình yêu thời hiện đại.
Quen nhau qua những những buổi họp mặt ở Trung tâm Hội người mù thị xã Sơn Tây, rồi đến với nhau bằng sự đồng cảm, giờ đây hai anh chị đã có một mái ấm gia đình tràn đầy hạnh phúc. Và “kết tinh” tình yêu đó của anh chị là sự ra đời của hai bé gái vô cùng xinh đẹp và đáng yêu.
Tình yêu nảy nở từ… chiếc xe đạp
Chúng tôi đến căn nhà đơn sơ nhưng ấm cúng của vợ chồng anh Trung, chị Hà đúng lúc hai anh chị đang dọn dẹp những bó chổi cho ngăn nắp sau một buổi làm việc. Kể lại những kỷ niệm về mối lương duyên của mình, chị Hà tâm sự: “Khoảng thời gian đến tuổi cặp kê, nhìn bạn bè ríu rít gọi nhau đi chơi dưới ánh trăng đêm mà lòng tôi thổn thức. Tôi cũng muốn được hò hẹn như mọi người nhưng chỉ buồn một nỗi không có ai có đủ can đảm để yêu, để chấp nhận một người con gái khuyết tật như mình. Nhưng khi đến với trung tâm Hội người mù thị xã Sơn Tây tôi như đã tìm lại được niềm vui của mình. Ở đây may mắn gặp được anh Trung và những người bạn cùng hoàn cảnh, họ là những người bạn rất thân thiết thường xuyên an ủi giúp đỡ tôi vượt qua mọi mặc cảm, khó khăn. Rồi từ đó chúng tôi đến với nhau bằng một tình yêu giản dị, chân thành”.
Vợ chồng anh Trung - chị Hà. Ảnh T.G
Nhớ lại ngày “định mệnh” đưa đẩy chị bén duyên anh Trung, chị Hà vẫn không sao quên được, chị kể: “Trong một lần anh Trung chở tôi về dưới trời mưa, đường trơn, mắt lại kém nên đi rất khó khăn. Lúc ấy không hiểu sao tâm trạng tôi có gì đó bất an nên dặn anh Trung đi cẩn thận. Vậy mà bỗng dưng có tiếng còi xe của chiếc xe ô tô ngược chiều đi nhanh qua. Anh Trung vội vã tránh xe nên đã loạng choạng và lao thẳng xuống ruộng. Trong khoảng khắc hoảng loạn đó, trong lòng tôi dấy lên một cảm xúc khó tả, tôi rất lo lắng cho người đàn ông thường hay đèo mình có bị làm sao không. Khi cả hai dắt nhau lóp ngóp bò lên bờ, toàn thân lấm lem bùn đất, và cũng từ lần đó tôi đã có tình cảm với anh Trung…”.
Nghe vợ kể đến đây, anh Trung bẽn lẽn cười và siết chặt bàn tay của vợ, anh tâm sự: “Mắt tôi cơ bản đã mù tới 60 - 70% nên việc đi xe đạp là một sự cố gắng rất lớn. Khi đi xe đạp mắt tôi nhìn cũng chỉ mờ mờ để tránh ô tô và xe máy, trong lúc chở Hà cũng đã nhiều lần gặp sự cố, nhưng tôi vẫn cố gắng vì trong lòng tôi đã yêu nhưng không dám nói mà chỉ dám thể hiện bằng hành động cho cô ấy hiểu. Nhưng cũng chính những lúc gặp sự cố như thế mà hai tâm hồn chúng tôi may mắn xích lại gần nhau, nương tựa vào nhau”.
Chị Hà cho biết thêm: “Thời gian đầu thấy anh Trung đưa đón tôi, bố mẹ cũng đã hỏi tôi mấy lần nhưng tôi bảo chỉ là bạn bè bình thường. Đến khi biết chuyện tôi và anh Trung có tình cảm với nhau thì gia đình đã tỏ thái độ phản đối. Vì bố mẹ vô cùng lo lắng cho cuộc sống của con gái, bởi vì một người hoàn toàn không nhìn thấy ánh sáng, giờ lại yêu một người khuyết tật mắt nữa thì cuộc sống sẽ ra sao?. Đó cũng là điều khiến cho tôi cảm thấy dằn vặt nhất. Nhưng nghĩ đến tình yêu mà anh Trung dành cho tôi, bản thân như được tiếp thêm sức mạnh và không hề nản chí. Tôi tiếp tục thuyết phục bố mẹ bằng lòng cho tình yêu của mình”. Cuối cùng trời không phụ lòng, bố mẹ chị cũng hiểu lòng của con gái và thuận lòng cho tình yêu của hai người.
Nhưng khi được bố mẹ chị Hà đồng ý cho hai người đến với nhau, thì đến lượt bố mẹ anh Trung lại kiên quyết phản đối, nhiều lần anh Trung thưa chuyện với gia đình, bố anh đã nóng giận đuổi anh ra khỏi nhà và tuyên bố rằng: “Hai đứa mà lấy nhau thì không được bước chân về nhà này”. Dù cho gia đình bên chồng một mực phản đối, nhưng tình yêu của anh chị đủ lớn để đương đầu với những sóng gió, anh chị vẫn quyết tâm đến với nhau bất chấp sự ngăn cản của gia đình anh Trung. Năm 1996, hai người đã tổ chức đám cưới nho nhỏ trong niềm vui hân hoan của các bạn bè và người thân bên phía nhà gái.
Chị Hà chia sẻ với PV. Ảnh T.G
Vượt qua “bóng đêm số phận”
Cưới nhau khi không được sự chấp thuận của gia đình nhà chồng nên hầu như mọi sự giúp đỡ cũng như động viên đều nhận được từ phía gia đình bên ngoại. Cho đến bây giờ anh chị vẫn không thể nào quên được khoảng thời gian từ năm 1997 đến năm 2000, thời điểm đó, anh chị vô cùng vất vả bởi kinh tế không có, phải sống nhờ trong Hội người mù Sơn Tây. Chị nhớ lại: “Những người bình thường khi mới lấy nhau cũng gặp nhiều khó khăn về kinh tế huống chi lại là những người khuyết tật như chúng tôi. Giờ nhớ lại những ngày tháng đó tôi vẫn cảm ơn chồng tôi đã luôn bên cạnh làm chỗ dựa cho tôi những khi sóng to gió cả”.
Bằng tình yêu và nghị lực vượt lên số phận của mình, anh chị đã quyết tâm làm kinh tế để trang trải cuộc sống và có thể lo lắng cho các con sau này. Nhờ sự cần cù, chịu thương chịu khó nên anh Trung và chị Hà đã dần dần vượt qua khó khăn. Không bao lâu sau khi cưới, ngôi nhà nhỏ của anh chị đón thêm hai bé gái xinh xắn, bụ bẫm đáng yêu. May mắn thay, cả hai cô con gái của anh chị đều có đôi mắt sáng, khỏe mạnh. Anh Trung chia sẻ: “Các cháu biết được hoàn cảnh gia đình mình nên đều ngoan ngoãn và rất chăm chỉ học tập. Mỗi lần thấy các cháu cầm giấy khen về khoe mà vợ chồng tôi thấy không hạnh phúc nào bằng”.
Cuộc sống cứ thế bình dị cứ thế trôi đi, mỗi ngày chị Hà ở nhà cần mẫn với việc làm chổi và tăm, còn anh Trung, buổi sáng giúp vợ bó chổi, buổi chiều tối, anh lại ra trung tâm tẩm quất người mù ở ngay đường quốc lộ 21 làm thêm. Mặc dù có kinh tế gia đình chưa hẳn đã thoát khỏi khó khăn, nhưng anh Trung và chị Hà luôn luôn vui vẻ, không bao giờ mặc cảm về số phận và không quản ngại gian khó để xây dựng một cuộc sống tốt hơn mỗi ngày.
Giờ đây ước mong lớn nhất của chị Hà, anh Trung đó là hai cô con gái học tập thật tốt để có được một tương lai tươi sáng và mong rằng trong ngôi nhà nhỏ luôn đầy ắp tiếng cười. Chia tay gia đình anh chị lúc trời cũng đã ngả chiều, nhìn hình ảnh của đôi vợ chồng mù vui vẻ tạm biệt khiến chúng tôi rất xúc động. Dẫu biết con đường phía trước vẫn còn nhiều chông gai, thử thách nhưng tin chắc một điều rằng, dù khăn khó đến mấy họ vẫn sẵn sàng vượt qua, bởi ở đó là những con người mang đầy ý chí và nghị lực.
Năm 13 tuổi, chị Hà bị một tai nạn khiến hai mắt vĩnh viễn không còn nhìn thấy ánh sáng. Thời gian đầu bị hỏng mắt chị Hà bi quan về cuộc sống và xa lánh mọi người xung quanh. Cũng có lần chị Hà đã ra sông để tìm đến cái chết, nhưng rồi lúc đó chị nghĩ đến bố mẹ, anh em người thân nên chị đã nhanh chóng dập tắt ý nghĩ đó. Khác với vợ mình, anh Trung là con trai thứ tư trong gia đình có năm anh chị em. Hồi còn nhỏ anh bị lên sởi, di chứng để lại sau này làm đôi mắt của anh bị lòa. Không mặc cảm với bản thân anh Trung lúc nào cũng vui vẻ, yêu đời, không ngại khó, ngại khổ luôn cố gắng vượt qua mọi rào cản để vươn lên trong cuộc sống. |