Chuyện tình khó tin của cặp đôi ngồi xe lăn, ngày cưới là lần đầu gặp mặt

Ngày 20/12/2017 00:22 AM (GMT+7)

Cặp đôi không may mắn phải gắn bó với chiếc xe lăn sau lần bị tai nạn, nhưng vì tình yêu mãnh liệt hai người đã nên duyên vợ chồng trong một đám cưới không có loa đài, không cầu kỳ, tốn kém. Đặc biệt, ngày cưới cũng là lần đầu tiên hai người gặp nhau ngoài đời thực.

Đó là câu chuyện tình của chị Phạm Thị Ngọc (SN 1983, Đông Hưng, Thái Bình) và anh Hoàng Văn Tuấn (SN 1978, Văn Quan, Lạng Sơn). Họ, hai con người, hai số phận kém may mắn trong cuộc sống nhưng bằng tình yêu chân thành đã đến bên đời nhau, nguyện chăm sóc nhau suốt quãng đời còn lại.

"Anh là người truyền hy vọng sống cho tôi"

Cách đây 10 năm, chị Ngọc không may bị tai nạn trong chuyến xe khách từ Nam ra Bắc, từ đó chị không còn đi lại được. Suốt 7 năm trời, cô gái trẻ sôi nổi, tự tin ngày nào dần sống khép kín và tự ti về bản thân. Chị ngại nói chuyện với cả những người thân thiết nhất. Hễ ai hỏi tới chuyện chồng con là chị lại lảng sang chuyện khác.

Để vơi bớt nỗi buồn, chị Ngọc tham gia vào nhóm “Nghị lực sống” trên mạng xã hội – nơi có những người đồng cảnh ngộ với chị. Một lần, thấy cuộc gọi nhỡ trong máy điện thoại, chị Ngọc bèn nhờ người bạn gọi lại. Mất một vài phút ngập ngừng, người đàn ông ở đầu dây bên kia tự giới thiệu tên là Hoàng Văn Tuấn, người dân tộc Tày ở Lạng Sơn. Thấy chị Ngọc và mình có chung hoàn cảnh nên gọi điện làm quen, kết bạn.

Chuyện tình khó tin của cặp đôi ngồi xe lăn, ngày cưới là lần đầu gặp mặt - 1

Ngày cưới cũng là ngày đầu tiên hai người được gặp nhau "bằng xương, bằng thịt". Ảnh NVCC

Anh Tuấn tâm sự với chị Ngọc rằng 13 năm trước anh không may bị tai nạn dẫn đến chấn thương cột sống không thể đi lại được và bị những cơn đau đớn hành hạ. Vợ anh khi ấy đã đưa theo người con trai bỏ đi, bỏ lại anh với cô con gái nhỏ mới 6 tuổi. Để trang trải cuộc sống, anh cố gắng gượng nằm úp để sửa chữa xe máy và mua thêm một bộ âm thanh nhỏ cho người ta thuê vào những dịp đám cưới. Giờ đây con gái anh đã đi lấy chồng, anh chỉ còn sống một mình trong căn nhà nhỏ.

Sau khi nghe câu chuyện của anh Tuấn, chị Ngọc bỗng thấy đồng cảm một cách kỳ lạ. Rồi hai người nói chuyện nhiều hơn, nhưng chị Ngọc vẫn chỉ giữ mối quan hệ bạn bè. Càng tiếp xúc, hai người càng cảm nhận được tình cảm đặc biệt dành cho nhau.

“Anh Tuấn đã trải qua 12 lần phẫu thuật, thường xuyên phải đến bệnh viện vì những biến chứng do bệnh tật để lại nhưng anh chưa bao giờ than trách số phận, ngược lại lúc nào cũng lạc quan, vui vẻ. Anh hay hát và hát rất hay, trò chuyện với anh mình cũng như được truyền thêm nghị lực sống mỗi ngày. Nhưng mình cũng không có ý định là sẽ lấy chồng đâu.

Cho đến khi mình cảm thấy sốt ruột, lo lắng khi thấy anh kêu đau mình mới nhận ra rằng mình đã yêu anh và có ý nghĩ về sống với anh để có thể giúp anh được phần nào đó. Mình cũng lường trước những khó khăn nhưng mình nghĩ cố gắng từng chút một thì sẽ dần khắc phục được” – chị Ngọc chia sẻ.

Ngày cưới cũng là lần đầu được gặp nhau

Sau khi suy nghĩ kỹ, chị Ngọc nói với mẹ về người đàn ông mình đang thương và bày tỏ nguyện vọng muốn được cùng anh sống đến hết phần đời còn lại. Lo lắng cho con gái, trong một lần họ hàng về nhà chơi tiện chuyến xe lên Lạng Sơn, mẹ chị Ngọc đã tự mình ghé qua thăm và tìm hiểu gia cảnh của anh Tuấn.

Trái ngược với sự kỳ vọng của chị, trở về sau chuyến đi, mẹ chị một mực bắt con gái phải từ bỏ mối quan hệ này. “Mẹ ôm mình và bảo nhà anh ấy đường vào thì xa xôi, cách trở, anh ấy sức khỏe lại yếu nếu hai đứa lấy nhau sẽ chỉ khổ suốt đời”, chị Ngọc nói.

Chuyện tình khó tin của cặp đôi ngồi xe lăn, ngày cưới là lần đầu gặp mặt - 2

Để trang trải cuộc sống, chị Ngọc hàng ngày làm hoa và thêu tranh tại nhà. Ảnh NVCC

Nghe vậy, chị không giấu nổi đau khổ, vẫn một mực quyết tâm bảo vệ tình yêu của mình đến cùng. Không đành lòng, bố chị lặng lẽ đứng ra thuyết phục mọi người. Ông bảo: “Hãy để cho nó được thử cảm giác trọng đại của đời người con gái một lần”.

Được sự chấp thuận của bố mẹ, đám cưới của hai người nhanh chóng được ấn định. Ngày cưới cũng là tròn 2 tháng chị Ngọc và anhTuấn quen nhau và đặc biệt nhất là họ chưa từng có một lần gặp gỡ nhau ngoài đời.

Trước đó, chị Ngọc mới chỉ được ngắm nhìn anh Tuấn qua những đoạn clip anh tự quay mình hát, những bức ảnh chụp từ chiếc điện thoại cũ mà anh vẫn gửi qua mạng xã hội cho chị mỗi ngày.

Ngày cưới, chị Ngọc không mặc váy cô dâu mà chọn cho mình chiếc váy hoa xòe nhẹ nhàng, cầm bó hoa kết từ lan hồng thắt nơ màu đỏ rực. Anh Tuấn cũng giản dị trong bộ quần dài, áo dài, gọn gàng và lịch sự. Đoàn nhà trai đi đón dâu vỏn vẹn chỉ có 10 người, đám cưới không có loa đài, không cầu kỳ, tốn kém nhưng phút giây cô dâu, chú rể ngồi xe lăn, được họ hàng hai bên đưa lại gần nhau để trò chuyện khiến nhiều người có mặt rưng rưng rơi lệ.

Sau khi ở lại nhà gái một ngày, chị Ngọc theo anh Tuấn về quê nhà ở bản Châu, xã Tri Lễ, huyện Văn Quan (Lạng Sơn). Nơi hai vợ chồng ở là một bản nhỏ thuộc diện khó khăn, hẻo lánh, cách trung tâm huyện khoảng 20km. Hàng ngày, để trang trải cuộc sống, chị nhận làm thêm nghề hoa thêu tranh còn anh cho thuê loa đài đám cưới.

Sau 3 năm kết hôn, cho đến bây giờ dù cuộc sống vẫn còn thiếu thốn, khó khăn nhưng chị Ngọc cho biết chưa bao giờ hối hận về quyết định của mình, điều chị lo lắng nhất là sức khoẻ của anh Tuấn đang ngày một yếu đi.

“Khó khăn, nghèo đói đến đâu hai vợ chồng mình cũng có thể gắng gượng vượt qua được, Mình chỉ mong sao anh Tuấn có thể khỏi bệnh, có sức khỏe để làm chỗ dựa tinh thần cho gia đình dẫu biết rằng rất khó”, chị Ngọc tâm sự.

Minh Trang
Nguồn: [Tên nguồn]

Tin liên quan

Tin bài cùng chủ đề Những câu chuyện cảm động