“Gần 6.000 đêm thức trắng, tui không hề biết đến giấc ngủ là gì. Ban ngày lao động vất vả, nhưng khi đêm đến, nằm xuống để ngủ thì con mắt không thể nào nhắm lại", anh Hùng tâm sự.
"Nhiều lúc tui thèm khát được ngủ một giấc cho đã đời, có chết cũng toại nguyện,” anh Nguyễn Văn Hùng (44 tuổi), trú tổ 10A, thôn Trung Hà, xã Cẩm Kim, TP.Hội An (Quảng Nam) mong mỏi.
Một buổi chiều cuối tháng 4, chúng tôi lên con đò nhỏ từ bến Bạch Đằng để sang bên kia sông Hoài, thuộc xã Cẩm Kim. Là một phần của thành phố nổi tiếng về du lịch, nhưng Cẩm Kim vẫn còn là một xã đảo lắm nghèo khó. Trên chuyến đò ngang, chúng tôi tình cờ lắng nghe câu chuyện về anh Nguyễn Văn Hùng mà không khỏi chạnh lòng và thán phục.
Bỗng dưng mất… ngủ!
Chúng tôi đến vào một chiều mưa dông, anh Hùng khó nhọc lê đôi chân kiếm những thau, vại trong nhà để hứng nước mưa dột. Căn nhà tình nghĩa mà địa phương và bà con góp công làm 11 năm rồi đã xuống cấp trầm trọng. Cô con gái đầu Nguyễn Thị Cẩm Trinh đã 21 tuổi, nhưng ngây ngô khờ khạo, suốt ngày chỉ biết cười, nhìn cha, nhìn khách và nhìn mưa.
Câu chuyện bắt đầu trước sự e ngại của anh Hùng, nhà chỉ có cái giường tạm và cái bàn không ghế, nhưng trời mưa to quá không qua hàng xóm mượn được. Anh Hùng gượng cười: “Nói thiệt với mấy em cũng không phải. Nhà tui cũng không có chi sẵn. Vợ tui đi đổi nước ngoài chợ, chừ chưa về đâu. Mấy em thông cảm ngồi đỡ xuống đây”.
Anh Hùng đang nhóm bếp
Bước sang tuổi 44, anh đã có đến 16 năm không ngủ được bởi căn bệnh quái ác hành hạ từng giờ từng ngày. Con đầu anh không may mắc bệnh ngớ ngẩn. Nỗi đau vơi đi khi cô con gái thứ 2 là Nguyễn Thị Cẩm Trang bình thường. Vợ anh - chị Phạm Thị Ánh - giúp việc vặt và đổi nước ngoài chợ chắt chiu từng đồng bạc lẻ. Anh thì qua các xã khác làm phụ hồ, ai kêu gì làm nấy.
Cách đây 16 năm, anh thấy trong người đã có những biểu hiện khác thường, nhưng nhà nghèo không có tiền đi khám. Mà dân nghèo ở quê vốn quen bệnh nhẹ, chỉ khi nằm liệt giường mới chịu đến bệnh viện. Rồi cái ngày liệt giường của anh cũng đến. Toàn thân anh mất cảm giác không cử động được, bên trong đau nhức không chịu nổi. Gia đình đưa anh ra Bệnh viện Đa khoa Hội An để điều trị.
Bác sĩ bảo anh bị căng thẳng thần kinh vì lao lực nhiều nên bị mất ngủ. Anh tin vậy và về tịnh dưỡng nhưng anh vẫn không thể nào ngủ được. Sau một thời gian dài, bệnh tình anh vẫn không thuyên giảm mà có nguy cơ không cử động được, không đi lại được. May thay, sau khi chuyển viện ra Bệnh viện Đà Nẵng, ca phẫu thuật thành công giúp anh đi lại được dù rất khó khăn.
Đôi tay không cầm được vật nặng nhưng có thể làm được vài việc lặt vặt trong nhà. Từ sau ca phẫu thuật ấy, nợ nần chồng chất, anh không làm gì ra tiền. Ngày ngóng trông ra đầu ngõ khắc khoải chờ vợ và đứa con gái ngớ ngẩn đi về. Đêm xuống căn bệnh lại giày vò, cứ nhắm mắt lại là nghe đau nhức trong xương trong thịt.
Đêm nào tui cũng chỉ ngủ được non non 1 tiếng đồng hồ, nhiều nhất và rất hiếm là được 3 tiếng. Còn lại là trợn mắt với những cơn đau hành hạ, chờ cho gà gáy sáng...” - anh Hùng nói bằng giọng run run, mắt đỏ hoe, nhấc đôi tay khó khăn tì xuống nền, đứng dậy, ra ngoài hiên.
“Thèm một giấc ngủ đã đời”
Người dân nơi đây đều thấy, trong căn nhà dột nát ấy hằng đêm có người đàn ông tự dằn mình qua những cơn đau để chờ một sự diệu kỳ nào đó đến với mình. 16 năm chờ một giấc ngủ cũng là chờ căn bệnh lạ hết đi để anh đi làm giúp vợ con. Nhưng, ước mơ ấy với anh và gia đình anh vẫn còn xa vời và mong manh quá đỗi. Anh Nguyễn Văn Hùng đã có 6.000 đêm không ngủ, 144.000 giờ, 8.640.000 phút và 518.400.000 giây thức trắng…
Anh Hùng và đứa con gái ngớ ngẩn
Gia đình anh Hùng đã được chính quyền địa phương xếp vào danh sách hộ nghèo đã lâu, anh được nhận 180.000 đồng/tháng và cô con gái được 280.000 đồng/tháng. Vợ anh mỗi ngày đổi nước ngoài chợ chỉ được từ 20 - 30 chục nghìn đồng. Chừng ấy với chi tiêu của một gia đình 4 người là quá eo hẹp.
Con gái thứ của anh Hùng là Nguyễn Thị Cẩm Trang đã bỏ học dở dang sau khi thi lên lớp 10 cách đây 3 năm. Hiện cô bé đang làm thuê cho một shop bán hàng ở khu phố cổ của Hội An để phụ giúp cho gia đình. Cô bé đã hy sinh cả tương lai và cuộc sống của mình để mong cho ba mẹ bớt một phần gánh nặng.
Trước đó, ở Quảng Nam có ông Thái Ngọc, trú thôn Trung Hạ, xã Quế Trung, huyện Nông Sơn, Quảng Nam đã có đến hơn 40 năm không ngủ và bà Trần Thị Bảy, trú tại thôn Phú Quý, huyện Đại Lộc, Quảng Nam hơn 10 năm không ngủ vì căn bệnh mất ngủ kinh niên của mình.
Cơn mưa chiều tạm ngớt, chúng tôi định ra về thì chị vợ anh Hùng cũng từ ngoài sân tất tả đi vào. Vậy là xong buổi chợ chiều, với mấy đùm rau, đùm mắm trên tay cho chồng cho con. Chị òa khóc ngay khi chúng tôi đề cập đến chuyện gia đình.
Chị chia sẻ trong dòng nước mắt mệt mỏi sau buổi chợ: “Các anh thấy đó, đứa lớn thì ngu ngu khờ khờ, từ cái ăn cái uống đến vệ sinh cá nhân đều phải có người khác làm giùm.
Con nhỏ thì vợ chồng tui không có tiền cho học tiếp, chừ phải đi làm thuê. Còn ổng (chồng) đã gần 16 năm ni chỉ biết vật vã với bệnh tật. Đêm mô cũng nằm rên trong cơn đau. Trời ác chi mà ác kinh rứa!”.
Rồi chị không nói được nữa. Căn nhà chìm trong tiếng thút thít rồi im lặng. Anh Hùng lại ra cửa, rút một điếu thuốc, châm lửa, phả những đường khói như muốn thoát bớt nỗi đau, nỗi cơ cực của mình ra. Nhưng nào có được.
Anh bảo: “Tui cũng không muốn hút chi nhiều đâu anh. Thỉnh thoảng anh em bà con cho người vài chục, tui mua điếu thuốc hút, chứ tiền mô mà phí. Cả đêm không ngủ được, phải dậy làm vài điếu cho tạm quên cơn đau. Ngày thì ít hơn vì đi dạo ra dạo vào, làm vài việc vặt. Nhưng cũng phải hút dù biết không tốt cho một cơ thể vốn đã mang trọng bệnh như tui. Nhưng biết làm răng chừ...
Còn chuyện chữa trị cho con gái. Rồi nợ nần nữa. Ui! Khổ thân vợ tui. Nếu cho tui một điều ước tui chỉ thèm khát có được một giấc ngủ "ngàn thu"…”.
Chúng tôi nghe đến đó, nháy mắt nhau rồi xin phép hai vợ chồng anh ra về. Một phần vì sợ qua đò tối nguy hiểm, một phần vì không cầm lòng được nữa.
Ông Nguyễn Nhì, tổ trưởng tổ dân phố số 10A xác nhận: “16 năm không ngủ là điều hiếm hoi. Chúng tôi đã từng nghe nói có người thức đến cả 30-40 năm nhưng chưa thấy. Còn anh Hùng thì quả là kỳ lạ! Những người kia không ngủ nhưng vẫn có sức để đi làm còn anh thì kiệt quệ, sức khỏe tiều tụy dần.
Nói về cái nghèo thì có lẽ gia đình anh Hùng là hộ nghèo nhất của xóm nghèo này rồi. Một thân gồng gánh, từng ngày đổi nước ngoài chợ kiếm vài đồng bạc lẻ nuôi cả nhà quả là vất vả… Thấy hoàn cảnh vậy, chính quyền xã đưa gia đình anh vào diện hộ nghèo đặc biệt khó khăn hơn 10 năm nay.
Mong sao có một tổ chức y tế nào tìm hiểu nguyên nhân để giúp điều trị căn bệnh thức đêm không ngủ được của anh Hùng”.