Liên tục bị ông chủ, cháu trai chủ nhà hành hung, cưỡng bức, chị Thanh rơi vào tuyệt vọng. Để cứu vớt phần đời còn lại, thoát khỏi "động quỷ", chị đã tìm cách bỏ trốn, cầu cứu Đại sứ quán Việt Nam tại Ả rập với hy vọng được hồi hương.
Không cho đi ra ngoài
Sau khi bị hai người cháu của chủ nhà tìm cách cưỡng hiếp, chị Thanh thân cô thế cô không thể chống trả lại. Những lần sau đó, bọn chúng cũng tìm cách đòi quan hệ tình dục với chị. Nếu chị chống cự, hai người này đều thẳng tay đánh đập.
Những nỗi tủi nhục đó, chị đều đem nói hết với bà chủ nhà. Tuy nhiên, bà chủ cũng không thể đứng ra đòi công bằng cho chị. Chị Thanh tâm sự: “Sau những lần bị làm nhục, tôi vô cùng đau đớn, tuyệt vọng. Tôi cứ nghĩ rằng đem mọi chuyện nói với bà chủ nhà thì sẽ được giải quyết. Nào ngờ, nói ra cũng không giúp ích được gì,…”.
“Người phụ nữ tại đất nước Ả rập - Xê út thường không có tiếng nói. Bản thân họ dù là bà chủ nhưng cũng phải răm rắp nghe lời người con trai. Dù họ có khuyên bảo vài lời nhưng vẫn phải nhắm mắt làm ngơ mặc tôi bị đánh đập, cưỡng hiếp”, chị Thanh cho biết thêm.
Cuối cùng, không thể chịu đựng thêm, chị phải tìm cách liên hệ ra bên ngoài để thoát khỏi khổ nạn. Chị Thanh kể: “Lúc đó, vì không thể chịu đựng được nữa, tôi tìm cách liên hệ với bên môi giới xuất khẩu lao động được đổi chủ nhà. Phía môi giới xuất khẩu lao động cũng gọi điện thoại cho chủ nhà và họ đã nói chuyện gì đó với nhau. Và rồi, nhu cầu đổi chủ của tôi vẫn không được đáp ứng”.
Chị Thanh đã phải băng qua sa mạc khô cằn khi muốn chạy trốn khỏi "động quỷ".
“Kể từ ngày tôi có ý kiến về việc muốn đổi chủ nhà và yêu cầu không được hành hung, không được cưỡng bức, gia đình nhà chủ theo dõi tôi gắt gao hơn. Thời gian đầu khi mới đến làm, tôi được họ chở đi siêu thị mua đồ. Nhưng sau đó, họ không cho tôi ra ngoài, dù chỉ đi siêu thị mua thức ăn…”, chị Thanh chia sẻ.
Bỏ trốn … giữa sa mạc
Cũng theo chị Thanh, các gia đình sống ở đô thị tại Ả rập – Xê út đa phần đều thuê người giúp việc đến từ nhiều nước khác nhau. Tuy nhiên, các gia đình lại không ở san sát nhau mà thường cách xa nhau nhiều km. Bao quanh các gia đình này là các hoang mạc cát. Vì vậy, để chị Thanh có thể liên lạc được với những người giúp việc tại Ả rập – Xê út tìm sự giúp đỡ là rất khó.
Chị Thanh kể: “Trong một lần, không chịu đựng nổi nữa, tôi đợi gia đình nhà chủ không để ý đã lén chạy ra ngoài tìm sự giúp đỡ. Lúc đó, tôi nghĩ rằng, cần phải liên hệ với Đại sứ quán Việt Nam tại Ả rập – Xê út mới có thể đường đường chính chính về nước. Nhưng nếu cứ bị giam cầm tại nhà, không được đi đâu, đường sá lại không biết sẽ rất khó. Vì vây, tôi cần tìm đồng minh giúp đỡ”.
"Nghĩ là làm, lợi dụng mọi người trong gia đình chủ nghỉ trưa, tôi đã cố gắng chạy trốn. Tôi chạy ra ngoài đường, bốn bề đều là sa mạc. Để đợi một chiếc xe chạy qua xin quá giang rất khó. Tôi bèn đi bộ giữa sa mạc nắng chói chang. Tôi hy vọng rằng sẽ gặp được một người tốt chỉ cho tôi biết đường đến Đại sứ quán Việt Nam tìm sự giúp đỡ”, chị Thanh nói.
Chỉ ít phút sau khi chị Thanh bỏ trốn, nhà chủ đã phát hiện. Họ ra sức tìm kiếm chị Thanh. Bằng phương tiện xe cộ sẵn có, đường sá thông thuộc, chẳng mất nhiều thời gian, họ đã tìm được chị dọc đường đi và đưa chị trở về nhà. Quãng thời gian đen tối của chị Thanh trở nên kinh hoàng hơn,…
Biết mình không thể dễ sống trong thời gian tới, cũng không thể bỏ trốn một cách bột phát, Chị Thanh đành câm nín chiều ý nhà chủ và tìm kế sách lâu dài.
*Tên nhân vật đã được thay đổi
(Còn tiếp...)