Sinh ra trong một gia đình nghèo làm nghề nông, chàng sinh viên đại học Ngoại thương đạt 28 đầu vào đang cảm thấy khủng hoảng vì số phận không như mong muốn...
Tưởng rằng đỗ đại học Ngoại thương là cuộc đời mở sang trang mới tuy nhiên chia sẻ trên trang fanpage của trường, một nam sinh bày tỏ bế tắc, hoang mang trước tình cảnh éo le mà mình và gia đình gặp phải. Đoạn confession này đã nhận được không ít chia sẻ cũng như lời động viên của mọi người.
Nguyên văn đoạn tâm sự được đăng mới đây như sau:
"Mình sinh ra trong một gia đình nông dân. Nhà mình nghèo lắm. Mình không biết nhà giàu khổ không, chứ nhà nghèo thì chắc chắn khổ.
Có những cảm nhận mình không bao giờ quên được. Mình vẫn nhớ mùa đông nào đấy, cũng lâu lắm rồi, hồi đấy chắc mình 6- 7 tuổi, mình lẽo đèo theo mẹ ra đồng, trên đầu đội một cái nia mạ nho nhỏ, nước bùn chảy từ trên đầu xuống gò má rồi xuống sống lưng, lạnh buốt. Mẹ mình đẩy chiếc xe đạp đi trước, phía sau chằng chi chít mạ, còn chị mình đỡ cho mẹ, trên tay chị cầm theo những tấm bánh chưng bánh tét, chai coca to bên trong là nước mưa pha với...nửa viên C sủi để uống cho đỡ khát.
Tâm sự ứa nước mắt của chàng sinh viên ngoại thương.
Mùa hè mỗi khi được nghỉ học, mình lại xách xô theo bố đi đánh bũng, kiếm những con tôm con tép con cá...để tối ra chợ bán. Những năm tháng đấy cứ tiếp diễn, bố mẹ tích góp từng đồng một để có tiền cho chị em mình đi học. Cũng không phải do bố mình không có học, bố mình cũng từng làm giảng viên, đảng viên... nhưng bị người ta hãm hại nên phải về quê sống.
Ngay từ bé, mình đã thấy nhà mình còn khó khắn, nên mình luôn lấy điều đó làm động lực để học tập. Chị em mình cũng kiểu gần như con nhà người ta, cũng học sinh giỏi 12 năm học, nhất huyện, nhất tỉnh tằng tằng. Mình vẫn nhớ mỗi lần mang được bằng khen nào đấy về nhà, bố mình lại đem nó đi ép plastic, rồi dán nó lên tường khoe với mọi người.
Nói về chuyện bố mẹ mình tích góp cho chị em mình đi học thì mình lại thấy xúc động. Mình nhớ hồi mình chuẩn bị đóng tiền học, nhà không đủ tiền vì phải mua thuốc hen suyễn cho mẹ, mẹ mình quyết định cắt tóc đem bán để gom tiền. Hôm sau đi họp phụ huynh cho mình, mình biết mẹ thích để tóc dài lắm, cắt xong mình thấy mẹ thẩn thơ cả ngày. Mỗi lần chải tóc có tóc rối, mẹ lại vơ lại, nhét vào cái lọ để khi nhiều mẹ bán, mỗi lần bán chắc chỉ được 3-4k gì đấy.
Mẹ mình cũng trồng nhiều rau lắm, cứ chiều chiều mẹ lại hái rau, rồi chằng nó nào một cái chậu chở ra chợ bán, mỗi ngày bán cũng chỉ được 20-25k, nhưng đâu phải ngày nào cũng có rau mà bán. Sau bán rau không lãi, mẹ mình chuyển sang đi làm lò, mẹ mình bị suyễn di truyền, cứ ngửi mùi khói là tái phát, mỗi lần mẹ đi làm lò về, mẹ lại ngồi thở mà mình ứa nước mắt, mẹ đưa cho mình tờ 20k bảo mình cất hộ mẹ, thấy sao bèo bọt quá... Còn bố mình nữa, suốt ngày ở ngoài sông, ngoài mương mót cua mót cá, kiếm từng đồng đóng học cho mấy chị em.
Rồi chị em mình cũng vào đại học, cũng 27-28 điểm như con nhà người ta. Lần đầu vào Ngoại Thương mình bị choáng ngợp với các câu lạc bộ, nhưng mình quyết định chọn không tham gia, sáng đi học, chiều tối đi làm thêm kiếm tiền giúp đỡ bố mẹ đi làm về thì tranh thủ học bài. Nhiều lúc bạn bè mình hỏi, mày học chăm thế để làm gì, cái họ đòi hỏi chỉ là kỹ năng thôi. Mình chỉ cười, vì chắc chỉ mình biết không học sẽ khổ thế nào.
Vèo cái cũng 4 năm trôi qua, cũng học bổng này nọ năm này qua năm khác, giờ đang làm khóa luận nhưng được mời làm việc cho một công ty... tưởng chừng giờ có thể tự lo cho bản thân, lo cho chị những năm học ĐH còn lại, nếu có thể là báo hiếu cho bố mẹ thì lại nhận được tin bố mình mắc bệnh ung thư...
Giờ mình đang thấy rất khủng hoảng, mình không hiểu tại sao mình và gia đình mình luôn nỗ lực cho cuộc sống, luôn sống tốt với mọi người nhưng tại sao số phận lại đẩy gia đình mình vào hoàn cảnh như vậy. Mình nói chuyện với bố mình, bố đừng làm ruộng nữa, chịu khó tập trung vào chữa bệnh bố ạ. Nhưng bố bảo thích đồng ruộng, thích làm mấy công việc đấy... Lúc bố nói mình thấy rõ đôi mắt của bố long lanh, cảm giác đó là một phần cuộc sống của bố rồi. Tại sao có những người cả cuộc đời chịu khổ rồi, nhưng lại không có được một phút bình yên!
Mình nên làm gì bây giờ...?