Ba từ “Tình đơn phương” người ta nhắc đến nó sao thật ngọt ngào nhưng chỉ những kẻ ấp ủ trong lòng mối tình câm ấy mới thấy thật đáng sợ.
Sao nỗi nhớ về anh cứ chống chếnh trong lòng em đến vậy? Giữa em và anh đâu đã có gì mà để mỗi ngày lòng em lại khắc khoải không nguôi. Em và anh là gì? Tình yêu ư? Rõ ràng là không phải. Chỉ là thứ tình cảm đồng nghiệp, thứ tình anh em xã giao mà anh có biết bao mối quan hệ như vậy. Nhưng sao em nhớ anh, nhớ đến cồn cào? Nỗi nhớ tưởng chừng như điên dại. Nhiều khi nó mạnh mẽ đến mức em chỉ muốn chạy đến bên anh, ôm anh một lần trong đời, rồi em sẽ buông!
Em đang yêu đơn phương. Ba từ “Tình đơn phương” người ta nhắc đến nó sao thật ngọt ngào nhưng chỉ những kẻ ấp ủ trong lòng mối tình câm ấy mới thấy thật đáng sợ. Những buổi tối mùa đông, một mình khắc khoải gọi tên người đàn ông mình yêu thương trong vô vọng. Tiếng khóc nấc lên sau cánh cửa phòng riêng. Chỉ trong không gian đó, em mới được gọi tên anh như những gì mình muốn. Bước ra ngoài cánh cửa, em sẽ phải phải ôm mối tình câm lặng của mình, lại cười, lại nói, đối diện với anh như một mối quan hệ: Xã giao.
Đã biết bao đêm em nhớ anh đến ướt đầm chiếc gối. Đôi mắt sưng vù để rồi sáng hôm sau phải viện ra đủ lí do để giải thích cho sự bất thường ấy. Nhưng đó chỉ là thời gian đầu ôm mối tình căm lặng này thôi anh ạ. Yêu anh trong đơn phương, nuốt thứ tình yêu như trái đắng đó vào lòng em đã dần quen rồi. Em không còn khóc mỗi khi nhớ anh nhưng sự “quen” đó còn làm em đớn đau hơn gấp bội. Nếu em có thể khóc, em sẽ mệt và thiếp đi vào giấc ngủ. Ngày mai, ánh mặt trời sẽ đến nhanh thôi. Em sẽ lại chào ngày mới bằng một nụ cười dù gượng gạo. Chẳng thà như thế, màn đêm đen tối không còn bủa vây lấy em quá nhiều.
Em không đủ can đảm để nói thẳng ra rằng vì nhớ anh nên em mới tìm cách gặp. Nhưng em đủ sức gom cho đầy dũng khí chỉ để... ngắm nhìn anh từ xa. (Ảnh minh họa)
Nhưng giờ đây, em không thể khóc nổi. Nước mắt chai sạn không còn thể chảy ra thành những dòng nóng hổi trên đôi má tuổi xuân. Hình ảnh anh luôn tràn ngập trong lòng em. Mỗi lần nhìn thấy anh, tim em rộn ràng nhưng như một cơn gió thoảng qua, còn lại em đứng tần ngần với mối tình không thể tỏ.
Em đã từng nghĩ nếu em có thể nói ra tấm chân tình của em dành cho anh, dù cái em nhận lại là một lời từ chối từ anh, em có đau nhưng rồi cũng sẽ qua thôi. Nỗi đau phải bị đẩy lên đến tận cùng người ta mới dám quay đầu rẽ đi hướng khác. Còn nếu cứ ôm ấp thứ tình không thể nói này, không biết đến bao giờ em mới có thể quên anh. Quên anh để tìm một người đàn ông khác, để được yêu thương như bao cô gái bằng tuổi em. Em sẽ không còn phải tủi thân, tan làm chỉ lẳng lặng về nhà, khép chặt mối quan hệ để mơ mộng về người đàn ông không thuộc về mình.
Em khao khát lắm. Em muốn được ôm vào lòng giữa đêm đông lạnh giá, được nhận một nụ hôn ngọt ngào, được nghe những lời yêu thương… Những thứ đó, biết bao người con gái như em vẫn hàng ngày, hàng giờ được đón nhận từ người yêu mình. Còn em, thứ hạnh phúc bình dị đó cũng là một niềm ao ước. Em sợ sự cô đơn dù trong trái tim đầy ắp tình yêu. Nhưng tình yêu đó mang lại cho em điều gì ngoài nỗi đau? Bởi vì nó chỉ là một mối tình đơn phương.
Em muốn nói ra tất cả, không phải để nuôi hi vọng anh quay về mà mong nghe từ anh một lời từ chối. Chỉ có như vậy em mới ngừng mơ về một ngày nắm tay anh và quay gót bước đi. Em sẽ khóc thật nhiều rồi cất mọi cảm giác đó vào góc sâu trái tim và bắt đầu sống một cuộc sống như ngày anh chưa bước vào trái tim em. Nhưng em không thể nói được, vì… anh đã có người yêu. Và vì… người mà anh yêu lại là bạn thân của em.
Em yêu anh trước khi cô ấy yêu nhưng điều đó đâu có ý nghĩa gì khi mà trái tim anh chỉ hướng về cô ấy. Em đã không dám nói ra tình cảm của mình vì em biết em sẽ không nhận được sự đáp lại. Nếu em nói ra, em không chỉ không có tình yêu mà còn mất đi tình bạn. Cô ấy có thể không yêu anh nhiều như em nhưng cô ấy là người anh yêu. Tình yêu của hai người đang rất đẹp và em không có quyền xen vào tình yêu đó. Vì thế mà em mới ngậm ngùi riêng mình với mối tình câm lặng của mình mà không thể nói ra.
Không biết đến ngày nào, em mới quên được tình yêu dành cho anh nhưng em hứa sẽ im lặng. Im lặng cho đến khi tình yêu này lặng lẽ ra đi. Em không thể nói ra dù cho sự đau đớn vì im lặng này hành hạ em mỗi ngày. Nhưng em không thể làm ảnh hưởng tình bạn của em và không muốn tình yêu của anh và cô ấy luôn hạnh phúc. Vì hạnh phúc của anh cũng là một niềm an ủi với em.
Linh Lan