Em vô tư đến nỗi suýt nữa không nhận ra tình yêu đích thực của cuộc đời mình.
Đôi khi em cứ hay tự hỏi rằng tại sao trái tim mình lại yêu anh nhiều đến thế. Đôi khi ngồi nghĩ lại về những kỷ niệm ngày xưa em lại thấy phì cười. Kể ra thì cái “chiến tích yêu đương” của em trong quá khứ cũng lẫy lừng lắm chứ, chỉ có điều vì nhút nhát quá nên chỉ toàn là yêu trong câm lặng mà không dám nói lên lời.
Cái thời cấp ba thích cậu bạn lớp bên, cứ giờ ra chơi là cố tình rủ mấy cô bạn cùng bàn ra ngoài hành lang đứng nói chuyện để có lý do mà ngóng sang phía cửa lớp bên kia tìm bóng hình “người trong mộng” của mình. Khi ấy mặc dù biết chắc chắn rằng cậu bạn kia cũng có ý với mình, thế nhưng cậu bạn đó cũng nhút nhát nên cả hai đứa đều lặng thinh, thậm chí cứ nhìn nhau là đỏ mặt rồi mỉm cười quay đi mà chưa một lần dám nói chuyện.
Khi vào đại học em cũng thích một chàng trai học khóa trên nhưng rồi chẳng hiểu trời xui đất khiến thế nào mà cũng không bén duyên được. Ban đầu thì thích người ta lắm, lúc học, lúc chơi thậm chí là lúc ngủ cũng nhớ tới người ta, nhưng rồi sau đó mọi thứ lại dần nhạt phai đi, bởi thế nên em đã từ chối tình cảm mặc dù lần này anh kia là người tỏ tình trước.
Em tự dặn lòng mình rằng sẽ yêu anh bằng tất cả trái tim và ở đây để chờ đợi ngày anh về (Ảnh minh họa)
Lớn thêm chút nữa em lại có cảm giác mình đang yêu anh trai của cô bạn thân cùng khoa, lần này có lẽ là yêu chứ không phải là thích nữa. Lần này tuy em đã biết bật đèn xanh để đối phương biết tình cảm của mình, thế nhưng tiếc thay người đó lại chỉ coi mình giống như một người em gái. Một thời gian khá dài trái tim em cũng buồn phiền nhiều lắm, bởi một phần vì cũng coi như lần đầu tiên bày tỏ tình cảm lại bị thất bại, một phần vì đã sắp tốt nghiệp đại học mà vẫn chưa có nổi một mối tình vắt vai.
Nhưng tình yêu quả thực là một phép màu vô cùng diệu kỳ của tạo hóa khiến cho con người ta cảm thấy hạnh phúc. Giờ thì em đã tin rằng trên đời này có tồn tại điều mang tên duyên phận, em tin rằng việc mọi người dù là thân hay sơ gặp gỡ nhau, quen nhau và yêu mến nhau đều đã được ông trời khéo léo sắp xếp theo một cách nào đó. Ai cũng có một người sinh ra là để dành cho mình, ai cũng có tình yêu, có hạnh phúc, chỉ có điều người ta có nhận ra được rằng hạnh phúc đang ở bên cạnh mình hay không mà thôi.
Ngày xưa em ngốc nghếch và nhút nhát quá nên mới không dám bày tỏ tình cảm, nhưng có lẽ ngay cả sự nhút nhát ấy cũng là sự sắp đặt của ông trời, bởi vì anh mới chính là một nửa mà em vẫn hằng tìm kiếm chứ không phải cậu bạn hồi cấp ba, anh khóa trên thời đại học hay anh trai của cô bạn thân ngày nào. Hóa ra ngay từ đầu ông trời đã cố tình sắp xếp để ta ở bên nhau, để anh là một chàng hàng xóm vui tính ở cạnh nhà em, để ta lớn lên cùng nhau và trở thành một đôi bạn vô cùng thân thiết.
Nhất định sẽ có ngày hai đứa mình được đoàn tụ (Ảnh minh họa)
Ta đã sống cạnh bên nhau cả tuổi thơ êm đẹp, tuy quấn quít nhưng lại vô tư đến nỗi suýt nữa thì em đã không nhận ra anh chính là tình yêu đích thực của cuộc đời mình. Ngày em biết rằng trái tim mình hướng về anh cũng chính là ngày mà em tiễn anh lên đường vào Nam nhận nhiệm vụ sau khi tốt nghiệp. Vì luôn ở bên cạnh nhau nên cả hai ta đều lầm tưởng rằng chỉ quý nhau giống như đôi bạn thân, để rồi đến lúc xa nhau rồi ta mới biết rằng hóa ra không phải vậy, hóa ra hai đứa mình đã yêu nhau tự khi nào rồi.
Lần đầu tiên yêu và được yêu thì đã phải trải qua thử thách, thế nhưng khoảng cách địa lý dù xa xôi đến mấy thì cũng không thể chia cắt được tình cảm của hai đứa mình. Em biết mình yêu anh rất nhiều và chắc chắn rằng anh còn yêu em nhiều hơn cả thế. Vì anh em sẽ chấp nhận tất cả mọi khó khăn thử thách, bởi em đã cảm nhận được hạnh phúc thật sự đang ở bên cạnh mình. Em sẽ yêu anh thật nhiều, yêu bằng tất cả những gì chân thành và say đắm nhất mà em có, bởi vậy nên hãy vững tin vào tương lai anh nhé, nhất định đến một lúc nào đó hai ta sẽ được đoàn tụ trong tổ ấm hạnh phúc của riêng chúng mình.
Đồng Mai (Hà Nội)