Nụ cười của nàng trong ký ức xót xa hiện về. Nàng nói nàng sẽ sống trong trái tim tôi.
Nàng thích cảm giác được đi dưới mưa, mặc cho tôi cau mày hay tỏ ra giận dữ. Nàng thích mưa. Sở thích của các cô gái, nhưng kiểu thích mưa của nàng khiến tôi nhiều phen hú vía. Nàng không bao giờ che ô, không nép bên người tôi run rẩy như tôi đã từng tưởng tượng lúc ngắm mưa cùng nàng. Nàng thích cảm giác được đi dưới mưa, mặc cho tôi cau mày hay tỏ ra giận dữ cực độ vì chỉ sau đó là nàng lăn ra ốm. Nhưng rồi tôi yêu nàng nhiều hơn bởi cách nàng yêu mưa. Lúc ấy, nhìn nàng tinh khiết.
Tôi gặp nàng lần đầu tiên dưới mái hiên quán cà phê của tôi. Đôi mắt trong veo, bàn tay nhỏ nhắn đang hứng từng giọt mưa. Bất chợt, nàng bước xuống đường, mắt nhắm lại, mưa thấm ướt. Tôi trố mắt. Mọi người nhìn nàng. Có tiếng còi xe. Tôi kéo tay nàng lại:
“Đây là đường phố Hà Nội đấy!”.
Nàng nhoẻn miệng cười. Như một nụ hồng chớm nở. Nụ cười đầu tiên nàng tặng cho tôi.
Khi bên tôi, nàng nhẹ nhàng như một màn sương. Sau nhiều lần để ý, bạn bè tôi cũng nhận ra ở nàng cái khác lạ đến kinh ngạc. Lúc đầu, tôi hay cười khi thấy ánh mắt nàng hồn nhiên như một đứa trẻ. Sau nhiều lần bị bạn bè nhìn tròng trọc thì tôi nghĩ mình phải giúp nàng tiết chế cái sở thích oái oăm này.
Bỗng nàng mất tích. Đó là quãng thời gian ngớ ngẩn nhất của tôi. Tôi nhớ nàng đến cứng đông mạch máu. Tay buốt lạnh, tê liệt vì đưa lên hứng những giọt mưa quá lâu. Tôi bất chấp những cơn mưa xối xả, ào đến trước cổng nhà nàng. Và chờ đợi. Đợi nàng bước ra, như nhánh lộc non vươn mình tươi tắn. Tôi chờ đợi ánh mắt trong veo, chờ đợi dáng hình nhỏ bé, đôi bàn chân trắng xinh nhảy nhót trong mưa. Càng chờ đợi, càng vô vọng. Cánh cửa im lìm.
Khi bên tôi, nàng nhẹ nhàng như một màn sương (Ảnh minh họa)
Tôi tìm nàng. Điên cuồng hơn trong những cơn mưa. Bao nhiêu cơn mưa đi qua. Cho đến khi tôi gần như tuyệt vọng thì nàng trở lại. Vào một ngày đầy nắng. Bất ngờ, ngạc nhiên. Dưới mái hiên quán cà phê của tôi. Nàng nhoẻn miệng cười. Đôi mắt không cười.
Tôi ngắm nàng. Nụ hoa của tôi. Nàng vẫn xinh. Nhưng đôi mắt buồn. Bàn tay nổi gân xanh lè.
“Em đã đi đâu?”.
Nàng không trả lời. Chỉ nhìn tôi.
Nàng đứng dậy khi quán cà phê thêm nhiều người khách. Nàng chọn chiếc bàn sát tường thay vì ngồi gần cửa sổ như mọi khi.
“Anh làm việc đi. Em muốn nhìn anh”.
Những cốc cà phê nặng trĩu. Đầu óc tôi nặng trĩu. Trái tim tôi khó chịu. Nàng. Rõ ràng là nàng. Mà tôi cảm thấy không phải là nàng. Tôi không nhìn nàng trong suốt buổi chiều hôm ấy. Dù tôi đã nhớ xiết bao khuôn mặt xinh tươi này.
Tôi thấy nàng xa lạ. Nàng trầm tư. Tay mân mê cốc cà phê ướt nước vì đã tan. Mùa hè Hà Nội nóng khủng khiếp. Tôi càng ngột ngạt hơn khi nhìn nàng.
“Em đã đi đâu?”.
Nàng ngước đôi mắt đen tròn nhìn tôi. Đôi mắt không biểu hiện cảm xúc dù tôi thấy môi nàng mím chặt lại, ngăn tiếng nấc phát ra.
“Anh đã tìm em à?”.
“Đừng hỏi lại anh" - Tôi cáu. "Nếu đã muốn đi thì em đi mãi đi. Đừng tìm gặp anh trong bộ dạng này”.
“Bộ dạng gì chứ?”. Nàng đứng phắt dậy. Vụt chạy. Không khí oi bức. Đầu tôi ong ong. Tôi không chạy theo. Nàng trở lại hay ra đi là quyền của nàng. Tôi cảm thấy ức chế. Tôi như một trò đùa. Tôi thấy thế.
Nàng vẫn đến quán cà phê của tôi mấy ngày sau đó. Mỗi buổi chiều. Chọn một góc khuất. Nàng nhìn tôi làm việc. Tôi vờ không để ý nàng nhưng lòng tôi hân hoan.
Tôi yêu nàng nhiều hơn bởi cách nàng yêu mưa. Lúc ấy, nhìn nàng tinh khiết. (Ảnh minh họa)
“Anh đừng hỏi em đã đi đâu nhé?”.
“Ừ, thế em đang sống ở đâu?”
“Ở đây”. Nàng đặt bàn tay lên ngực tôi. Trong trái tim anh.
Tôi phì cười:
“Tối tăm lắm em ạ. Và không có những ngày mưa”.
Nàng co rúm người lại. Nắm chặt tay tôi. Tôi thấy nàng sợ hãi.
“Anh đừng hỏi một điều gì cả nhé! Em sẽ thường xuyên đến đây. Đừng đi theo em”.
“Em điên à?”. Tôi quát nàng. “Thà em đừng tìm gặp anh”.
“Hãy như thế này thôi. Em muốn gặp anh, em muốn nhìn thấy anh”. Đôi mắt nàng ngấn nước.
Tôi khẽ gật đầu và quay đi. “Anh hứa!”.
Tôi không hiểu những gì xảy ra. Nhưng tôi đã hứa với nàng. Tôi trót hứa với nàng. Tôi không muốn nhìn đôi mắt nàng ngấn lệ. Tôi muốn ngắm lại đôi mắt trong veo ấy. Chưa bao giờ nàng khóc bên tôi. Không phải là tôi luôn làm nàng vui, mà thật ra thì chỉ có nàng khiến cuộc sống của tôi có nhiều phần tươi mới. Nàng thường cười nhí nhảnh, “chẳng phải Ông trời đã khóc quá nhiều rồi sao, nên chúng ta không nên khóc nữa”. Nàng xòe bàn tay xinh xinh phân bua khi tôi ngạc nhiên “Những cơn mưa ấy là nước mắt của trời mà”.
Tôi đã từng được đi dưới mưa cùng nàng. Ngắm nàng khum khum bàn tay hứng lấy giọt mưa và cười khanh khách. Tôi thích đứng cùng nàng dưới mái hiên quán cà phê nhìn mọi người lánh mưa. Vội vàng. Những chiếc xe ào đi, nước bắn tung tóe. Tôi nhớ nàng những ngày đó.
“Anh chưa bao giờ nói yêu em nhỉ?”.
Nàng nhìn tôi cười. Nụ cười nhẹ nhàng như ngày trước.
“Anh thích ở bên cạnh em”.
“Chỉ thế thôi à?”. Nàng cười. Nàng nhìn tôi và ngập ngừng. “Đừng nói yêu em nhé! Chỉ như thế này thôi”.
“Tại sao thế? Em sợ anh sẽ xa em à?”.
“Không phải thế! Anh hứa rồi mà, đừng hỏi gì cả, đừng nói gì cả. Hãy làm những điều em muốn nhé! Chỉ như thế này thôi”.
Tôi im lặng. Nàng vẫn khác lạ.
Cái oi nồng của mùa hè Hà Nội kéo dài quá! Chưa có một cơn mưa nào từ ngày nàng trở lại. Tôi nhớ phát điên lên hình ảnh nàng cười dưới mưa, nhún nhảy và nhìn tôi. Đôi mắt trong veo, đôi môi chúm chím…
Một cơn mưa ào ạt. Kèm theo sấm chớp. Buổi chiều hôm ấy, nàng không đến. Tôi giận nàng lắm! Tôi đã ngóng đợi cơn mưa này. Tôi ngóng đợi cái dáng hình đi trong mưa. Không thể có chuyện nàng không đến vì trời mưa. Bởi lẽ, nàng vẫn thường đi dưới mưa như thế trước kia. Nhưng nàng vẫn không đến. Nàng lại mất tích ư? Tôi đã vô tình cho phép nàng làm thế với tôi khi đã hứa với nàng quá nhiều điều vô lý.
Một bức thư được chuyển đến hai ngày sau đó.
"Anh à! Em đã sợ lắm! Em bịt bông tai, bật nhạc thật lớn mà vẫn không át được tiếng sấm chớp. Mưa to quá! Từng hạt mưa trĩu nặng. Âm thanh ào ào. Em sợ lắm! Mưa không ngừng lúc nào cả. Em đã muốn đến quán cà phê. Nhưng mà em không thể đi vì mưa to quá. Em muốn gọi cho anh, muốn anh đến đây, nhưng nếu anh đến, em sẽ sợ hơn nhiều. Em sợ lắm!..."
Cái lý do quái quỷ gì thế này. Ba trang thư chắc sẽ kể lể rằng nàng sợ mưa và không đến được. Tôi không thể đọc tiếp. Tôi vứt lá thư vào góc giường. Nàng đùa giỡn với tôi quá đủ rồi. Nàng cho phép nàng trêu đùa với tôi thì tôi cũng sẽ cho phép tôi không gặp nàng nữa. Nàng sợ mưa ư? Nàng là ai thế chứ? Không phải là cô gái đã mặc kệ những trận sốt cao để đi dưới mưa sao? Không phải là cô gái đã kéo tay tôi chạy ầm ầm dưới mưa sao? Không phải là cô gái chỉ tay lên trời mỗi khi có vệt chớp lóe sáng rằng “đó là những cơn giận dữ của một ai đó” hay sao? Tôi ném vỡ tan khung ảnh vì cơn giận dữ. Tấm hình nàng nhìn mưa dưới mái hiên quán cà phê của tôi…
Nàng mất tích thực sự. Một thời gian khá dài. Và tôi lấy vợ. Vợ tôi vẫn thường hỏi tại sao khi gặp cô ấy lần đầu tiên tôi lại hỏi “Em có thích mưa không?”. Tôi không nói với vợ tôi về nàng. Đó là nỗi đau của tôi. Thật ra là nỗi sợ hãi. Vợ tôi không thích mưa, hay cau mày khó chịu ca thán mỗi khi mưa khiến quần áo không thể khô, khiến cô ấy đi làm trong bộ dạng lướt thướt, khiến mái tóc vừa mới tạo kiểu thời trang của cô ấy bết lại. Cô ấy ghét mưa. Nhưng cô ấy không rời khỏi tôi như nàng. Nàng rời khỏi tôi một cách khó hiểu, nàng yêu cầu tôi những điều vô lý. Tôi lại vẫn nhớ nàng. Mỗi lần nhìn mưa là tôi cười. Tôi cười dáng hình nàng trong ký ức của tôi, và tôi cười tôi khi đó. Thật ra, tôi cũng là một gã ngớ ngẩn. Tôi đã yêu nàng đến ngớ ngẩn như nàng yêu mưa. Và cũng vô lý như nàng khi chấp nhận những điều bí ẩn phi lý bên cạnh nàng.
Con gái tôi hơn một tuổi. Nó khiến tôi phát điên lên vì nó thích mưa. Phải. Rõ ràng là nó thích mưa. Một đứa trẻ hơn một tuổi sẽ không biết yêu ghét một thứ gì đó đến phát cuồng. Nhưng rõ ràng là nét mặt nó hớn hở khi mưa ào ào rơi xuống. Tiếng sét làm nó giật mình, nhưng rồi nó cười khanh khách ngay sau đó. Tôi phát điên lên vì nó. Hình ảnh nàng hiện lên nhiều hơn khi tôi nhìn con gái tôi.
Tôi bị ám ảnh. Nàng giỏi thật, nàng đeo bám tôi cả trong ý nghĩ.
Một buổi sáng, vợ tôi chìa ra trước mặt tôi chiếc hộp màu hồng. Cô ấy tìm thấy khi dọn bỏ những thứ không cần thiết trong phòng của tôi ở quán cà phê. Rồi bỏ mặc tôi trố mắt nhìn những tấm hình của nàng, lá thư của nàng. Tôi định vứt chiếc hộp vào thúng rác. Tôi muốn vứt bỏ nó, muốn xóa sạch, tôi sợ hãi bởi nàng ám ảnh tôi. Chần chừ. Cũng bởi vì chần chừ mà ngay sau đó tôi lao phăng phăng ra bến xe. Bóng vợ nghiêng nghiêng theo chiều nắng. Tôi đã đọc lại bức thư của nàng.
… "Em xin lỗi, chắc anh cũng đã từng khó chịu lắm mỗi lần nhìn thấy em nô nghịch trong mưa. Cũng là tại em cả, lẽ ra em nên nghe theo anh, em sẽ mặc áo mưa khi ra đường, em sẽ chỉ nhìn mưa qua cửa sổ, lẽ ra em không nên để cơ thể mình ướt nhẹp vì mưa.
Hôm đó, em đã đi mưa để về nhà. Áo quần ướt nhẹp. Em vẫn nuối tiếc cơn mưa và đã đứng ngắm nó trên ban công. Mưa hắt xiên vào ban công. Bố đứng cạnh em, hơi rượu phả ra. Bố đã hiếp em anh ạ. Không ai nghe nổi tiếng em giữa trời mưa ầm ầm. Em quá sợ hãi, quá khủng khiếp. Miệng em cứng lại, ú ớ. Em tỉnh dậy một mình trơ trọi giữa ban công, chiếc áo bị rách toạc còn dính lại người. Mưa vẫn lất phất. Em lết xuống nhà. Bức thư để lại, bố em bỏ đi. Em đã khóc rất nhiều, em muốn chết ngay lúc đó.
Nụ cười của nàng trong ký ức xót xa hiện về. Nàng nói nàng sẽ sống trong trái tim tôi. (Ảnh minh họa)
Bố em chết vì tai nạn giao thông đêm hôm đó. Em đã chôn bố theo tàn tro của lá thư bố để lại. Bên cạnh mộ mẹ, không nói được nên lời anh ạ. Đám tang bố em mưa rất to, mọi người bảo em phát điên lên khi gào thét dữ dội, họ bảo rằng em đã quá sốc trước cái chết của bố. Anh à, em phát điên thật, em quá sợ hãi, em kinh khủng, em nhục nhã chính em.
Em luôn gặp ác mộng, bố em hiện về, đôi mắt đỏ au như nuốt chửng thân thể đang dính chặt phập phồng dưới lớp áo ướt nhẹp vì nước mưa của em. Em càng sợ hãi, kêu thét, hoảng loạn hơn mỗi khi trời mưa. Em đã về sống cùng bà ngoại, em chưa một lần về thăm mộ bố. Anh à, em bất hiếu lắm phải không? Nhưng em không thể đi, đôi chân em cứng lại, chôn chặt xuống đất mỗi lần mọi người hỏi về bố.
Em cố đi qua cơn khủng hoảng ấy theo thời gian và nỗi nhớ anh. Em biết anh đã ngạc nhiên khi gặp lại em. Em cứ tưởng mình có thể vượt qua, sẽ không còn sợ hãi, nhưng em vẫn gào thét, vẫn hoảng loạn vô cùng khi cơn mưa ập đến. Cảm ơn anh vì đã không hỏi em bất cứ điều gì"…
Tìm về với nàng theo dòng địa chỉ nàng ghi cuối thư. Miền gió cát dữ dội sóng gào. Ngôi mộ cỏ mọc um tùm của bố nàng. Tôi đã làm theo ước nguyện của nàng, thắp cho bố nàng nén nhang. Khóc nấc khi nhìn ngôi mộ nàng bên cạnh. Bà ngoại nàng khóc, tôi cũng khóc. Hai dòng nước mắt chảy theo dòng suy nghĩ khác nhau. Sẽ không ai biết thêm ngoài tôi và hai con người đau khổ dưới ngôi mộ ấy sự thật đau đớn này. Nàng đã đợi tôi lâu quá! Đợi tôi trở về cùng nàng, nắm chặt tay nàng, nàng sẽ nhắm mắt lại để tôi dắt nàng ra mộ của bố nàng để thắp nhang. Trái tim tôi đập mạnh. Nụ cười của nàng trong ký ức xót xa hiện về. Nàng nói nàng sẽ sống trong trái tim tôi.
“Xin lỗi em.
Bởi trái tim anh đã từng chật hẹp”.
Yên nghỉ nhé!Những tội lỗi vô tình
Sẽ theo mưa trôi hết.