Ngày lễ tết không có quà tặng, đi vệ sinh không cho xả nước, nhưng đỉnh điểm nhất là việc anh ấy đến nhà em ra mắt còn đòi gói hết đồ ăn thừa mang về.
Là phụ nữ, ai cũng sợ gặp phải một người đàn ông "đo lọ nước mắm, đếm củ dưa hành". Thực ra cũng rất khó để chấp nhận việc “bạn trai-một nửa” lại so đo tính toán với mình. Mới đây, một cô gái trẻ đã phải lên mạng xã hội để bày tỏ ấm ức về anh bạn trai tiết kiệm không ai bằng. Không chỉ khắt khe với chính mình mà chàng trai còn chi li với cả bạn gái và gia đình người yêu.
Đi ăn không trả, lễ tết không quà
Em đã lên mạng đọc khá nhiều về việc bạn trai chi li tiết kiệm quá đáng, nhưng thực sự em chưa thấy ai tiết kiệm phải nói là bệnh hoạn như bạn trai em. Em và anh ấy chia tay cũng chỉ vì lý do này. Mặc dù em vẫn còn có tình cảm với anh ấy nhưng không thể chịu đựng được nữa.
Người yêu em và em yêu nhau đã được 1 năm rồi. Ban đầu chúng em chỉ nhắn tin tâm sự qua mạng vì em cảm thấy anh ấy rất có trách nhiệm.
Hôm đầu chúng em gặp mặt thì anh ấy cũng có dẫn em đi ăn và trả tiền. Những hôm sau đi chơi thì chúng em chỉ đi dạo buổi tối thôi và cũng không tiêu gì. Một số lần em có rủ anh ấy đi ăn thì lúc ăn xong anh ấy có bảo là em mời thì em trả đi, thì em cũng vui vẻ trả và không phàn nàn gì. Nhưng tuyệt nhiên anh ấy không mời em đi ăn. Em rủ thì đi thỉnh thoảng có cưa đôi tiền với em. Em nghĩ chúng em đều là sinh viên nên cưa cũng hợp lý.
Anh ấy cũng nói là không thích ra ngoài ăn, thích nấu cơm ở nhà ăn hơn và cũng nói là anh không giống người con trai khác, muốn tiết kiệm để lo cho tương lai 2 đứa. Em thấy cũng hợp lý và không ý kiến gì. Nhưng mà đến ngày lễ anh ấy cũng coi như không biết và cũng chả tặng em gì cả. Thực ra em cũng không đòi hỏi gì nhưng mà cũng hơi buồn 1 tẹo, nhưng thôi em cũng bỏ qua.
Còn nhiều cái anh ấy tiết kiệm với em lắm. Ví dụ một hôm em với anh ấy đi xe buýt từ trường về nhà em. Em đi xe buýt nên có vé tháng, anh ấy không có. Vì nhà em cũng cách xe buýt có 2 điểm thôi nhưng em nghĩ là cũng nên trả tiền xe buýt chứ. Anh ấy lên thì xin phụ xe này nọ bảo đi có một điểm xuống luôn nên không muốn trả. Anh phụ xe có vẻ không đồng ý. Em thấy ngại quá nên rút tiền trả cho anh ấy và nói khéo là anh ấy không có tiền lẻ. Mọi người trên xe có vẻ chú ý đến bọn em nên em rất ngại. Thực ra bọn em rất ít gặp nhau, chỉ hay nói chuyện qua mạng thôi nên em cũng không nghĩ anh ấy lại "bệnh" như thế.
Đi nhẹ thì đừng có xả, tốn nước lắm!
Một lần em có ngỏ ý muốn sang nhà anh ấy chơi và chúng em nấu cơm ở ý ăn luôn và cũng muốn biết người yêu sống ra sao. Anh ý ban đầu cũng không muốn cho em sang bảo phòng bừa lắm. Nhưng em cứ đòi nên anh ấy miễn cưỡng và bảo không phải mua gì vì nhà có đồ ăn rồi nên em không mua nữa. Em sang thì thấy phòng trọ khá chật.
Một người sống cũng còn chật nữa, nhưng mà có nhà vệ sinh trong phòng nên cũng đỡ. Lúc ăn cơm, em ra dọn mâm thì em thấy có đúng đĩa đậu luộc với đĩa trứng rán với một ít rau. Anh ấy cười bảo sinh viên nghèo nên ăn thế là sang rồi, bảo em tiểu thư không biết mai sau sống có quen không? Nói thật lúc ấy em thương anh ấy lắm, vì tuy tiết kiệm nhưng anh ấy chăm lắm, chịu khó vô cùng.
Ăn xong em có vào nhà vệ sinh để đi nhẹ. Em thấy anh ấy nói gì ở ngoài nhưng em không nghe rõ lắm. Lúc ra thì thấy anh ấy đứng trước cửa nhà vệ sinh mặt có vẻ cau có. Em hỏi có chuyện gì thì anh ấy bảo là từ sau đi nhẹ thì đừng có xả nước, tốn nước lắm, đi 2, 3 lần rồi hãy xả, mà có xả thì lấy cái chậu nước kia. Anh ấy chỉ vào cái chậu đựng nước bẩn không biết là chậu lau nhà hay sao ý. Giờ phải tiết kiệm hết mức chứ lãng phí bất cứ cái gì cũng không được. Lúc ý em tưởng anh ấy đùa nên ra đánh đánh anh ý mà sau nghĩ lại mới thấy anh ấy nói thật.
Còn rất rất nhiều những hành vi của anh ấy mà em không kể hết được. Một lần em uống coca nhưng tiện tay vứt vào thùng rác nữa. Anh ấy cũng moi ra rồi bảo tích tiểu thành đại, có lần anh bán đống lon chai được hơn 200.000 đồng. Em cảm thấy anh ấy có vấn đề, có lẽ tính toán như thế nên anh ấy không có bạn. Em cũng nghĩ chắc không ai chịu ở cùng nên anh ấy ở 1 mình.
Ra mắt nhà người yêu, gói hết cơm canh thừa mang về
Nhiều lúc em nghĩ ra đủ mọi lý do để biện hộ cho anh ấy mà hôm vừa rồi thì em không chịu được nữa. Em có đề nghị anh ấy ra mắt bố mẹ em, vì bố mẹ cũng biết em đang yêu nên muốn gặp hai đứa nhắc nhở về học hành. Em rất hay kể anh ấy với mẹ em, em nói anh chịu khó, ngoan, không sa đọa vào mấy cái tệ nan, và không kể anh ấy tiết kiệm. Thực ra nhà em tuy ở trên này nhưng cũng không giàu có gì, bố mẹ cũng vất vả kiếm tiền lắm nhưng chắc vẫn khá hơn nhà anh.
Hôm ý đến chơi, em đã nhắc khéo anh ấy là buổi đầu ra mắt thì nên tạo thiện cảm, mua ít hoa quả hay hộp bánh gì tượng trưng cũng được. Em biết không nhắc là anh tiết kiệm không mua cho xem, thế mà anh vẫn không mua, mà đến tay không, xong bảo vội đến nên quên. Thôi thì cũng không sao! Thấy anh thật thà, bố mẹ em cũng có chút thiện cảm.
Anh ấy vào nấu cơm cùng em, ăn xong cũng ra rửa bát với em. Thế mà lúc còn có mấy miếng thịt mỡ, với có bát cá nấu chua em tính đổ vì tủ lạnh cũng đầy rồi không có chỗ chứa nữa, thì anh ấy hét lên bảo em phí phạm. Anh ấy bảo không ăn thì bỏ túi bóng đưa anh ấy mang về cũng được một bữa không phải đi chợ. Em bảo anh nói bé thôi thì anh vẫn nhất quyết bảo bọc vào cho anh ấy. Em sợ bố mẹ nghe thấy nên cũng miễn cưỡng gói vào. Anh ấy còn lấy luôn bọc giò trong ngăn đá nhà em vì em cũng định đổ nốt đi vì nó từ rất lâu rồi.
Em sốc lắm, giận nữa, như thế này quá lắm rồi. Đợi anh ấy về nhà em có nhắn tin cho anh ấy là mình chia tay đi. Anh ấy hỏi vì sao, vì anh mang đồ ăn về à thì em tức quá em bảo anh ấy nên đi đến bác sĩ tâm thần xem có vấn đề về não hay không. Từ ấy anh ấy không nhắn tin cho em nữa, chắc giận em lắm.
Em thì vẫn muốn làm bạn bởi vì em vẫn thương anh ấy. Không biết em có nên xin lỗi anh ấy không? Em thì không muốn quay lại nữa nhưng mà em nói anh ấy hơi quá, cảm thấy áy náy vô cùng. Thực ra ngoại trừ tính tiết kiệm ra thì anh ấy tốt lắm, hay sửa máy tính giúp em. Anh ấy cũng không rượu chè, cờ bạc hút thuốc lá (chắc sợ tốn tiền nên không dùng mấy cái ý) và em chắc chắn lấy anh ấy sẽ chả lo ngoại tình gì (vì tiết kiệm mà, làm gì có cô nào chịu đâu). Nhưng em cũng tìm hiểu về bệnh này của anh ấy thì chưa thấy ai nặng như anh ấy cả. Giờ em có nên chủ động xin lỗi anh ấy và muốn được làm bạn tốt được không mọi người? Ai cho em lời khuyên mới, em cảm ơn!