Tôi gần như “kiêng” không đi cùng vợ ra ngoài. Tôi thực sự cảm thấy xấu hổ vì cô ấy.
Có đôi lúc tôi đã nghĩ tới việc ly hôn nhưng lương tâm của một người đàn ông không cho phép tôi làm thế. Hơn nữa còn các con, tôi không thể bỏ vợ để các con bơ vơ chỉ vì một lí do: Vợ quá xấu và lôi thôi được. Nhưng tôi không cam lòng, nói phũ phàng hơn là tôi cảm thấy xấu hổ vô cùng khi có một người vợ ngoại hình khó nhìn như vậy.
Tôi yêu vợ. Tôi yêu vì cô ấy là người nết na, thùy mị, lại tốt bụng. Nếu không có cô ấy, có lẽ tôi đã không có ngày hôm nay. Cô ấy vốn dĩ không được học nhiều. Học xong cấp 3 là ở nhà làm. Còn tôi, do học giỏi nên được bố mẹ đầu tư cho ăn học. Khổ một nỗi nhà tôi neo người, chỉ có mình tôi nên tôi đi học cũng không yên. Cô ấy có tình cảm với tôi từ ngày đó. Chính vì biết điều đó nên khi tôi đi học, cô ấy đã chủ động sang giúp đỡ gia đình tôi và tôi chấp nhận.
Quả thật thì thời điểm đó cô ấy tuy còn trẻ nhưng ngoại hình không được xinh đẹp. So với bạn bè đồng trang lứa, cô ấy già hơn và mặt mũi cũng không được ưa nhìn. Nhưng đổi lại người dân quanh đó ai cung yêu mến vì cô ấy đảm đang, tháo vát lại ngoan ngoãn. Nhiều nhà cũng ướm cô ấy về làm con dâu vì thấy cô ấy tốt nết.
Tôi chán vì vợ quá giàu, xấu và luộm thuộm (Ảnh minh họa)
Lúc đó tôi cũng chưa yêu mà chỉ quý mến, trân trọng thôi. Nhưng rồi tôi đã cảm động trước tấm lòng của cô ấy với bố mẹ tôi. Nhiều lần mẹ tôi viết thư lên thành phố cho tôi, rồi gọi điện thoại kể về những gì cô ấy đã làm mà tôi thấy còn hơn cả một người con ruột như tôi. Chính vì vậy, tôi cũng đã chủ động nói với cô ấy rằng tôi sẽ cưới cô ấy làm vợ. Đợi tôi học xong, nhất định tôi sẽ cưới cô ấy.
Khi tôi học xong ra trường, vì muốn lo cho cuộc sống ổn định nên 3 năm sau đó tôi đã đi làm mà chưa kết hôn. Cô ấy vẫn kiên trì đợi tôi dù ở quê cũng có nhiều người hỏi han. Vì tất cả những gì cô ấy làm cho tôi, tôi không được phép phụ bạc cô ấy. Khi điều kiện kinh tế khá giả, tôi đã đón cô ấy và bố mẹ lên thành phố. Chúng tôi làm đám cưới cùng thời điểm đó. Tính đến giờ đã hơn 5 năm.
Nhưng điều duy nhất mà tôi không ngờ tới với cuộc hôn nhân của mình lại chính là việc cô ấy xấu nên tôi đã chán vợ. Ngần ấy năm sống ở quê, vất vả làm lụng nên cô ấy già đi trông thấy. Dù lên thành phố ở, cuộc sống nhàn hạ hơn nhưng cô ấy vẫn giữ cái thói quen sinh hoạt của người nhà quê nên trông cô ấy lôi thôi, luộm thuộm khủng khiếp. Hơn nữa, sinh xong hai đứa con, nhìn cô ấy càng thêm thảm hại.
Tôi đã góp ý với vợ nhiều lần nhưng cô ấy không chịu thay đổi. Tôi mua đồ cho cô ấy thì cô ấy chê như thế “trông gớm chết”. Nhiều lần tôi cùng vợ ra ngoài đường, tôi cảm thấy xấu hổ vô cùng vì vợ mình lạc lõng giữa dòng người đó. Cô ấy quá quê mùa và xấu xí. Cái tôi buồn nhất chính là cô ấy bảo thủ không chịu thay đổi dù cho tôi đã góp ý rất nhiều.
Đàn ông nào cũng muốn vợ mình đẹp và tôi cũng vậy (Ảnh minh họa)
Tất nhiên tôi biết tình cảm vợ chồng không phải do việc xấu hay đẹp quyết định nhưng là đàn ông, tôi tin ai nói không thích vợ mình đẹp là nói dối. Chẳng có người đàn ông nào lại như vậy cả. Tôi cũng chỉ mong cô ấy trông tốt hơn một chút thôi mà không được.
Giờ đây, tôi gần như “kiêng” không đi cùng vợ ra ngoài. Chính bản thân tôi còn thấy thương cô ấy thì không hiểu cảm giác của cô ấy sẽ như thế nào. Nhưng tôi không thể nào quen nổi với việc đi cùng một người chỉ thích mặc mấy cái quần rộng thùng thình, áo nhăn nhúm vì "nó thoải mái". Từ đầu tóc đến mặt mũi cô ấy đều kệ, muốn ra sao thì ra. Trong khi đó tôi có để cô ấy thiếu thốn điều gì đâu.
Tôi sợ rằng mình sẽ chán vợ. Tôi còn sợ rằng mình rồi sẽ ngoại tình, thậm chí bỏ vợ vì điều này mất. Tôi phải làm sao?