Tôi yêu anh đến ngây dại, nhưng lại xấu hổ mỗi khi phải đi cùng anh ra ngoài vì hai đứa quá chênh lệch. Cuộc tình này khiến tôi khốn khổ vì không biết nên làm gì.
Ngay từ nhỏ tôi đã là niềm tự hào của bố mẹ. Tôi có vẻ ngoài xinh xắn, lại được lớn lên trong sự dạy dỗ và yêu thương của một gia đình tương đối bề thế, nền nếp nên tôi rất ngoan. Bao năm học phổ thông tôi chỉ tập trung vào học mặc dù bố mẹ có tiền nhưng tôi không hề chơi bời lêu lổng. Nhắc đến tôi, bố mẹ thực sự được nở mày, nở mặt. Vậy mà giờ đây tôi đang khiến bố mẹ phải như ngồi trên đống lửa vì tôi yêu người thua kém mình quá nhiều.
Tôi là con gái út nhưng thành tích học tập của tôi khiến các anh chị cũng phải “chào thua”. Tôi học hành giỏi giang, thi đâu, đỗ đấy và đều có tiếng vang. Ngay cả khi đã trở thành sinh viên, bố mẹ cũng không phải lo lắng một chút nào cho tôi cả. Có thể nói, bố mẹ đặt rất nhiều kì vọng vào tôi, mong tôi sẽ lấy được một tấm chồng xứng đáng để làm bố mẹ yên lòng.
Nhắc đến tôi, bố mẹ thực sự được nở mày, nở mặt. Vậy mà giờ đây tôi đang khiến bố mẹ phải như ngồi trên đống lửa vì tôi yêu người thua kém mình quá nhiều. (Ảnh minh họa)
Sau khi ra trường, với lực học và thành tích đáng nể, tôi dễ dàng xin được một công việc như ý. Thu nhập hàng tháng của tôi đáng để người ta phải ngưỡng mộ. Tôi thấy điều đó cũng là bình thường bởi lẽ nó là thành quả sau nhiều năm nỗ lực rèn luyện mà tôi có được.
Tuy nhiên, ở tuổi 25, tôi bắt đầu khiến bố mẹ tôi lo lắng khi chưa có người yêu. Bố mẹ ra sức giục. Thực tế, tôi cũng mong tìm được một người để mình yêu thương và gắn bó. Đàn bà con gái, có tài giỏi đến mấy mà không có được tổ ấm gia đình thì cũng coi như là thất bại. Thế nhưng có lẽ cái duyên, cái số chưa đến thì cũng đành phải chịu.
Và rồi cuối cùng, tôi cũng yêu. Tôi chưa bao giờ thấy tình yêu đẹp đến thế. Anh là thợ sửa điện cho khu chung cư nơi mà tôi sinh sống. Lần đó nhà tôi bị chập điện nên anh đến sửa chữa. Anh có vẻ ngoài điển trai, vóc người cao ráo và giọng nói cực kì ấm áp. Suốt buổi sửa chữa, anh trò chuyện, hỏi thăm tôi. Hai đứa trò chuyện rất vui, khi anh ra về, có vẻ hơi nuối tiếc.
Và rồi cuối cùng, tôi cũng yêu. Tôi chưa bao giờ thấy tình yêu đẹp đến thế. Nhưng chỉ tiếc tình yêu này lại mang cho chúng tôi quá nhiều nỗi khổ tâm (Ảnh minh họa)
Tôi có số điện thoại của anh, vài lần sau đó, tôi có gọi cho anh đến sửa giúp một vài chỗ trong nhà. Dần dần, tôi và anh thân thiết với nhau hơn. Buổi tối rảnh rỗi, anh hay mời tôi đi dạo, đi cà phê quanh khu nhà tôi sống. Cách anh nói chuyện, hỏi han rất từ tốn, nhã nhặn khiến tôi thấy ấm áp vô cùng. Tôi cảm nhận được anh khá dè dặt và ngại ngùng khi bên mình. Anh kể chuyện cũng rất ham học nhưng vì gia đình nghèo túng nên anh nghỉ học từ năm cấp 3 và đi học nghề.
Tới hơn 3 tháng, anh nhắn tin cho tôi nói rằng, anh có tình cảm với tôi và muốn thổ lộ dù anh biết anh không xứng với một người tốt như tôi. Anh kém tôi nhiều thứ quá. Tôi cảm nhận được tình yêu chân thành cũng như nỗi mặc cảm của anh. Và… tôi thấy yêu anh!
Tôi đã chủ động trong tình cảm đó, anh rất vui khi tôi đáp lại nhưng lúc nào anh cũng ngượng ngùng. Đi ra ngoài, anh ăn mặc tử tế thì trông chúng tôi rất đẹp đôi, tương xứng nhưng khi ai hỏi nghề nghiệp là anh lại xấu hổ. Tôi cũng rất khổ tâm và thương anh. Tôi thấy anh là người có chí, chỉ tiếc là hoàn cảnh xô đẩy nên giờ cuộc sống của anh mới vất vả vậy.
Tôi khổ tâm và thương anh. Tôi thấy anh là người có chí, chỉ tiếc là hoàn cảnh xô đẩy nên giờ cuộc sống của anh mới vất vả vậy. (Ảnh minh họa)
Tôi đưa anh về ra mắt. Ban đầu bố mẹ tôi mừng ghê lắm vì trông anh hiền lành, tử tế lại có ngoại hình khá ổn. Thế nhưng khi trò chuyện, anh thành thật nói về nghề nghiệp, trình độ học vấn cũng như hoàn cảnh gia đình mình thì bố mẹ tôi thay đổi thái độ ngay. Hôm ấy sau khi anh về, mẹ tôi khóc như mưa, nói rằng tôi bị bỏ bùa mê thuốc lú thì mới đi yêu người như vậy. Mẹ bảo anh không xứng đáng với tôi, anh quá kém cỏi, có yêu tôi cũng chỉ lợi dụng mà thôi. Mẹ tôi còn dọa nếu tôi cố tình yêu anh, mẹ sẽ từ mặt, coi như không có đứa con như tôi.
Bao năm qua, tôi chưa từng một lần cãi lời cha mẹ hay khiến cha mẹ phải buồn lòng. Trước hoàn cảnh này tôi khó xử vô cùng. Bố tôi thì từ tốn hơn. Bố gọi tôi ra phân tích. Bố nói rằng không khinh thường người lao động chân tay nhưng sự khác biệt quá lớn này không thể làm cho chúng tôi hạnh phúc được dù có yêu nhau thật lòng đi chăng nữa. Bố bảo vợ chồng lấy nhau mà vợ hơn chồng quá nhiều, sẽ tạo ra sự bất đồng ý kiến, rồi người ngoài dị nghị, càng sống càng mệt mỏi…
Chưa bao giờ tôi yêu ai cho tới khi gặp anh. Tôi thấy anh quá tốt và chân thành với mình. Có khi nào chỉ vì sự chênh lệch trình độ học vấn và tiền bạc mà chúng tôi không thể đến bên nhau? Bố mẹ tôi nói như vậy liệu có thành sự thật không? Tôi và anh có thể mang tới một kết cục khác đi không? Tôi nên lựa chọn tình yêu của mình thế nào đây?