Tôi cũng đã từng nghĩ mình sẽ đánh ghen, sẽ chửi bới cô ta. Nhưng khi gặp mặt, tôi chỉ biết lặng im ra về.
Ôm đứa con hơn 3 tuổi vào lòng, tôi quyết định viết đơn ly hôn. Tôi không biết mình làm thế với con là đúng hay sai nhưng bản thân tôi thì thấy không còn niềm tin vào cuộc hôn nhân này. Tôi sợ rằng có níu kéo chồng cũng không được nữa, vì vậy, tôi chọn cách ra đi.
Tôi thấy rõ khoảng cách của mình với chồng nên tôi nghĩ sẽ không thể hòa hợp được thêm nữa. Giờ đây, anh như một người ở đỉnh cao danh vọng còn tôi chỉ là cô vợ quê mùa, ít học vấn… đứng cạnh anh tôi chỉ làm anh giảm đi giá trị chứ không như người đàn bà đó.
Tôi và chồng lấy nhau được hơn 3 năm rồi, gần bằng tuổi con trai của tôi. Khi đó, tôi vừa học xong cao đẳng còn anh đang đi làm. Tôi không thấy có khoảng cách nào quá lớn ngoại trừ việc về ngoại hình tôi không được đẹp như anh.
Chúng tôi kết hôn, chỉ đúng 3 tháng sau là anh ra nước ngoài tu nghiệp. Một phần được công ty hỗ trợ, phần khác cũng là gia đình bên chồng tôi quyết chí cho anh đi để tăng cơ hội thăng tiến trong công việc. Tôi mừng vì chồng mình có tiền đồ sán lạn.
Tôi và chồng lấy nhau được hơn 3 năm rồi, gần bằng tuổi con trai của tôi. Khi đó, tôi vừa học xong cao đẳng còn anh đang đi làm. Tôi không thấy có khoảng cách nào quá lớn ngoại trừ việc về ngoại hình tôi không được đẹp như anh. (Ảnh minh họa)
Tôi lấy chồng khi vừa tốt nghiệp xong nên chưa có công việc. Cưới xong, muốn tranh thủ gần chồng vài tháng trước khi anh đi nên tôi cũng không đi tìm việc. Anh đi rồi thì tôi lại mang bầu. Vậy là cứ thế, tôi bỏ lỡ cơ hội của cuộc đời mình. Bên nhà chồng tôi mở cho tôi một tiệm tạp hóa nhỏ để vừa tiện chăm con, vừa kinh doanh, ngoài ra hàng tháng chồng tôi cũng gửi về khá nhiều tiền. Anh không muốn tôi đi làm vì con đã không có bố bên cạnh, không muốn để con lại thiệt thòi thêm nữa.
Hơn 3 năm làm vợ, làm mẹ, tôi chỉ quẩn quanh ở nhà với việc bán tí hàng nhỏ và chăm con. Cuộc sống cũng có phần tù túng và chán nản nhưng tôi chẳng biết phải làm thế nào thoát ra được.
Sau khi chồng đi tu nghiệp về, tôi thấy hạnh phúc vô cùng. Cứ ngỡ từ nay gia đình nhỏ của mình sẽ được sum vầy, hạnh phúc. Nhưng không, tới lúc này tôi mới thấy rõ sự chênh lệch. Anh lúc nào cũng ngời ngời, học vấn, trí thức, còn tôi chỉ như một bà nội trợ tối ngày quanh quẩn xó nhà. Tôi tự thấy mặc cảm và kém cỏi.
Chị ta cứ danh vọng, đẹp đẽ, cao sang như vậy thì chồng tôi lại càng mê và sẽ không có cách nào khác để tôi sánh bằng.Tôi thấy chồng mình chắc chắn mê mệt chị ta rồi. (Ảnh minh họa)
Rồi tôi nghe nói chồng có bồ. Tôi khổ tâm lắm. Tôi tìm hiểu và đi gặp chị ta, để nói cho ra lẽ, để yêu cầu chị ta biết tự trọng mà dừng lại. Nhưng đi gặp rồi tôi mới thấy mình chẳng có tư cách gì mà địch lại chị ấy.
Chị ấy nói mối quan hệ của họ không phải là nhân tình mà là tri kỉ. Hai người họ hợp nhau nhiều cái. Chị ta cùng đi tu nghiệp nước ngoài đợt với chồng tôi. Ở nơi xứ người, họ đã bầu bạn chia sẻ với nhau mọi thứ. Tôi tin lời chị ta nói, dù là ở nước ngoài không có ai quản lí nhưng họ vẫn chưa đi quá giới hạn bởi vì chị ta biết chồng tôi có vợ.
Nghe vậy tôi càng thấy mình không có cửa nào để đấu lại chị ta. Chị ta cứ danh vọng, đẹp đẽ, cao sang như vậy thì chồng tôi lại càng mê và sẽ không có cách nào khác để tôi sánh bằng.Tôi thấy chồng mình chắc chắn mê mệt chị ta rồi.
Thương con vô cùng nhưng chẳng có cách nào khác, tôi đành viết đơn ly hôn. Đây không phải chỉ vì người thứ 3 mà vì tôi thấy khoảng cách giữa tôi và chồng đã quá lớn mất rồi.