Vừa đẩy cửa định đi ra ngoài mua thức ăn, cô đã bị bóng hình trước mặt làm cho sửng sốt. Chiến đứng ngay ở đó, gầy đi một chút, mặt mũi góc cạnh hơn một chút, tái hơn so với bình thường, nhưng tinh thần thì có vẻ phấn khởi lắm.
Lấy người đàn ông giàu có, An luôn mơ màng nghĩ rằng mình đã là chim sẻ hóa phương hoàng. Nhưng cô không thể ngờ rằng, ngày mặc váy cưới bước chân vào lễ đường cũng là lúc cô dấn thân vào một cuộc chiến khác, mà kẻ đối đầu lại chính là mẹ chồng, bà Nguyệt. Điều gì đã làm cho bà Nguyệt ghét bỏ cô như vậy? Bí ẩn nào bị che giấu đằng sau lớp vỏ gia đình êm ấm quyền lực kia? Đón đọc truyện dài kỳ Nàng dâu bạc tỷ vào 19h00 các ngày trong tuần tại mục Làm vợ. |
Bà Nguyệt giật mình, tập tài liệu trong tay rơi xuống sàn. Những gì bà đã và vẫn đang che giấu bỗng dưng bị phơi bày ra trước mắt. Cánh tay người đàn ông đang nằm trên giường bệnh kia cũng vì thế mà buông thõng xuống, dấu mực đỏ thẫm trên đầu ngón tay như một điểm nổi bật giữa căn phòng bệnh trắng muốt.
Mọi thứ vậy là quá rõ ràng. Chứng cứ, thủ phạm, và cả động cơ phạm tội, tất cả đều hiện hữu trong căn phòng này. Những lời thú nhận của bà Nguyệt vừa vặn là mảnh ghép còn thiếu trong hồ sơ điều tra của Chiến, về nguyên nhân gây ra đột quỵ cho bố anh.
Bà Nguyệt nhắm mắt, hít sâu một hơi rồi đứng dậy, đối mặt với Chiến.
- Phải, vậy thì sao? Cậu nghĩ rằng cậu có thể làm gì được tôi ư? – Bà ta cười khẩy, cho rằng Chiến biết được thì cũng chẳng còn tác dụng gì. Anh hiện tại chả khác nào con gà què bị dồn vào đường cùng, đợi chờ đàn cáo xông lên ngốn thịt. – Đến khi cậu biết được, thì mọi thứ đã nằm trong tay tôi rồi.
- Nằm trong tay ai, bà còn chưa biết được đâu.
Chiến duy trì một gương mặt lạnh lẽo, dù rằng anh đang sợ hãi. Anh sợ không phải vì biết được bà Nguyệt đã làm gì, mà sợ bà ta sẽ làm gì tiếp theo.
Bố anh đã vì sự giả dối của bà ta mà gần như bỏ mạng, An cũng vì bà ta mà phải chịu oan ức khổ sở, anh cũng vì nhẫn nhịn mà đánh đổi những thứ mình đang có.
- Nếu như tôi không thê thảm thế này, thì bà sẽ sơ hở sao?
Gương mặt lạnh nhạt của Chiến trông như bức tượng tạc, chỉ có giọng nói là mang theo chút hàm ý giễu cợt. Bà Nguyệt rùng mình một cái, đột nhiên cảm thấy, trong cuộc chiến này mình mới là người bị lừa.
Bà Nguyệt giật mình, tập tài liệu trong tay rơi xuống sàn. Những gì bà đã và vẫn đang che giấu bỗng dưng bị phơi bày ra trước mắt.
- Cậu… - Bà Nguyệt run lên, bàn tay lạnh ngắt. Bởi tất cả những gì bà làm trong ngày hôm nay, được tính là mạo hiểm với tỉ lệ rủi ro khá cao. Và giờ đây thì bà Nguyệt như đứng trước vực thẳm.
Chiến hơi khom người xuống trước mặt bà Nguyệt, nhặt bộ hồ sơ đó lên.
- Không nằm ngoài dự đoán của tôi chút nào. – Anh nheo mắt cười với bà Nguyệt, mùi vị của người chiến thắng lộ rõ trên từng đường nét của khuôn mặt. – Tôi nghĩ lần này tôi thắng rồi.
Bà Nguyệt không muốn chịu thua.
- Thật vậy sao? Cậu có thể thắng được tôi. – Bà nghiêng người, ghé vào tai Chiến. – Nhưng cậu cũng mất đi thứ quan trọng nhất rồi nhỉ.
Chiến đờ cả người. Bà Nguyệt nói không sai. Anh lấy lại được mọi thứ, tất cả đều nằm trong tính toán, nhưng đồng thời cũng đánh mất người quan trọng nhất của mình rồi. An có thể sẽ không quay về với anh nữa.
***
An ngồi xổm trong nhà tắm, trên tay là chiếc que thử thai với hai vạch đỏ chói hiện lên đầy nhức mắt. Cô gục đầu xuống, hai tày vò lấy tóc mình.
- Phải làm sao mới được?
Cô chỉ muốn bật khóc. Đã muốn rời khỏi anh, đã muốn quên anh đi, cô thậm chí đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý để biến mất khỏi đây rồi. Thế mà chuyện này lại xảy đến thật đúng lúc.
Cô dựa lưng vào thành tường, ngồi bệt xuống, cảm thấy tức ngực khó thở vô cùng. Bảo đã rời đi từ lâu rồi, ngay sau khi trở về nhà và đưa cho cô những thứ này, anh ta đã lại vội vàng đi mất.
Cô nhìn chằm chằm vào chiếc que thử thai. Nhiều lắm cũng mới hơn một tháng, đứa nhỏ còn chưa thành hình. Bảo còn nói cô có thể phá bỏ nó đi. Nhưng cô thật sự muốn hay sao?
- Không muốn. – An tự thì thầm trả lời bản thân.
Đã không muốn, vậy thì cô sẽ sinh nó ra, nuôi nó lớn mà không cần đến Chiến. Cô có thể tự lo liệu mọi thứ một mình được, không thể cứ mãi dựa dẫm vào người khác. Gật gù tự cho rằng mình đã đúng, An đứng dậy. Nếu đã quyết tâm, vậy thì không thể lung lay. Cô cần chăm sóc cho bản thân mình.
***
Chiến mang bản di chúc giả mà bà Nguyệt chưa kịp ấn dấu vân tay kia, cả camera và máy ghi âm được bố trí trong phòng bệnh, tất cả đều đưa cho Bảo.
- Bà ta thú nhận rồi à?
Chiến gật đầu, vẻ mệt mỏi và suy tư vẫn vương trên gương mặt anh. Anh đã chờ đợi ngày này quá lâu rồi. Tất cả đều nằm trong dự tính, cuối cùng thì bà Nguyệt cũng lộ mặt, cũng phát ra sơ hở để họ tóm được.
Suốt một năm qua, anh điên cuồng tìm kiếm chứng cứ để định tội bà Nguyệt, người đã khiến bố anh mất ý thức mà nằm liệt giường, người đã rắp tâm muốn chiếm đoạt hết tất cả mọi thứ của gia đình anh. Mà trong đó, An quả thật chỉ là một quân cờ. Chiến từng coi cô như vậy, sự xuất hiện của An đúng như một đòn bẩy, đẩy bà Nguyệt và vợ chồng anh cả vào thế bị động, buộc họ phải ra tay.
Thế nhưng điều anh không ngờ được là anh lại yêu cô. Chiến vốn không muốn đuổi An đi, điều đó không nằm trong kế hoạch của anh. Hôn nhân giữa họ được định ra là ba năm, nhưng mọi thứ hơi khác so với anh nghĩ. Nhìn thấy An chịu khổ, anh không nhẫn nhịn được. Mọi thứ phải đẩy sớm lên, và anh buộc phải để cô rời đi, giữ cô trong an toàn.
Chiến thở dài, day trán. Bảo lắc đầu. Hai kẻ yêu nhau này đều bị tình yêu dày vò đến sắp phát điên rồi.
- Cô ấy không khỏe lắm, không chịu ăn uống gì cả. Vừa mới phát hiện ra là có thai thôi.
Chiến gật đầu. Ngay sau khi Bảo nhắn tin thông báo cho mình, Chiến đã hoảng hốt. Anh suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng nhớ ra được đêm đó đã xảy ra những chuyện gì.
- Sao tôi lại không nhận ra cô ấy cơ chứ?
Cô chỉ muốn bật khóc. Đã muốn rời khỏi anh, đã muốn quên anh đi, cô thậm chí đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý để biến mất khỏi đây rồi. Thế mà chuyện này lại xảy đến thật đúng lúc.
- Cậu bị chuốc thuốc.
Bảo trả lời, muốn giải thích rõ ràng, muốn thông hai bộ não kia, bởi họ khiến anh ta cảm thấy ngột ngạt sắp điên rồi đây.
Nhắc đến chuyện chuốc thuốc, Chiến lại bực bội, nghiến răng kèn kẹt. Nếu không phải vì ả đàn bà váy đỏ mà đến cả mặt anh cũng không nhớ nổi là thế nào đó, có lẽ mọi chuyện đã không đi lệch khỏi suy tính của anh.
- Bắt cô ta. Tôi muốn mở họp báo ngay lập tức. Phải giải thích tất cả những chuyện này.
- Đừng có vội vàng. Ngày mai sẽ mở họp báo cho cậu, đem toàn bộ chứng cứ phơi bày với thiên hạ.
- Tại sao không làm luôn đi! Tôi muốn gỡ bỏ hết đống hiểu nhầm này với An! – Chiến gấp gáp, rống lên, trông bộ dạng vội vàng ấy khiến cho Bảo muốn phá ra cười.
- Cái đó cậu đi mà trực tiếp nói với cô ấy. Cô ấy không tức giận vì hiểu nhầm đâu, biết không.
Anh ta chậm rãi nói, đưa tay thu xếp lại đống hồ sơ trên mặt bàn, chuẩn bị rời đi để sửa soạn cho buổi họp báo quan trọng ngày mai.
- Thế thì vì sao? – Chiến gọi giật lại, ngăn không cho Bảo ra khỏi cửa.
- Vì cậu không thành thật, không chia sẻ. Vì cậu giấu diếm.
Bảo nói rồi thì rời khỏi nhà Chiến, để lại anh một mình với những suy tư mông lung. Bảo nói như vậy là sao? Vậy là An cũng yêu anh ư? Mà cũng lạ, tại sao anh phải nghĩ nhiều như thế chứ? Nội chỉ việc cô giận anh thôi cũng đủ để chứng minh cô có chút tình cảm với mình rồi.
Chiến thở hắt ra, sao bây giờ anh mới ngộ ra được điều này. Thật là quá ngu ngốc. Chiến vội vàng vơ lấy cái áo khoác, chạy ra khỏi nhà.
***
An nghĩ thông rồi, cô muốn chăm sóc cho bản thân mình. Mấy ngày qua, cô đã bỏ bê mình đến mức thân hình gầy còm đến tàn tạ, trông chẳng khác nào một con ma. Nghĩ đến đây cô chợt bật cười. Cô và Chiến thật giống nhau, đều vì chuyện này mà thành ra thê thảm cả nhỉ.
Vừa đẩy cửa định đi ra ngoài mua thức ăn, cô đã bị bóng hình trước mặt làm cho sửng sốt. Chiến đứng ngay ở đó, gầy đi một chút, mặt mũi góc cạnh hơn một chút, tái hơn so với bình thường, nhưng tinh thần thì có vẻ phấn khởi lắm.
- Sao anh biết tôi ở đây? – An lên tiếng, ngó ra xung quanh xem có ai khác không.
- Tôi vẫn luôn biết em ở đâu.
Chiến trầm giọng nói, trước tiên muốn khẳng định cho An biết, anh chưa bao giờ không để ý tới cô. Ngay lúc này, anh chỉ muốn ôm lấy cô một cái. Nhìn dáng vẻ gầy đến xơ xác kia của An, anh chợt cảm thấy xót xa, cô trông yếu ớt đến mức có khi chỉ một cái ôm của anh thôi cũng có thể gãy làm đôi. Chiến nhịn xuống những cảm xúc lúc này của mình.
Chiến bắt đầu thừa nhận. Anh nghiêng người, định kéo theo An vào nhà để bắt đầu cuộc giải thích, nhưng cô hoàn toàn không có ý định đồng ý với anh. An giang tay ra chặn lấy Chiến, giữ anh ở bên ngoài cửa.
Ngay lúc này, anh chỉ muốn ôm lấy cô một cái. Nhìn dáng vẻ gầy đến xơ xác kia của An, anh chợt cảm thấy xót xa
- Anh có gì cần nói thì nói luôn ở đây đi.
- Tôi sẽ giải thích tất cả mọi chuyện cho em. Chúng ta vào nhà rồi nói được không?
Anh cầm tay cô. An nhanh chóng rụt tay về, để cho Chiến một khoảng hụt hẫng.
- Không cần vào nhà đâu. Anh nói gì thì tôi cũng sẽ không quay về với anh nữa. Chúng ta ly hôn rồi.
- Xin lỗi em. Tôi đã giấu diếm em mọi thứ, nhưng tôi sợ nếu để lộ ra, bọn họ sẽ hại em.
Chiến cuống lên, anh nhào tới ôm cô vào lòng, chỉ sợ cô sẽ bỏ đi mất. Lời nói lạnh nhạt và ánh mắt trống rỗng kia của cô, quyết tâm rời đi của cô, anh đều nhìn thấy rõ ràng.
- Anh giấu tôi, tôi sẽ thật sự an toàn sao?
An vẫn đang tựa cằm trên vai Chiến, theo cái ôm của anh, cô gần như bị nhấc bổng lên, nhẹ bẫng. Giọng nói mềm mại mà nhỏ xíu của cô như sắp tan thành khói vậy. Chiến cảm thấy người này càng ngày càng xa mình rồi.
An đẩy anh ra. Ánh mắt chuyển sang đầy kiên quyết.
- Không hề. Tôi cũng không thể dựa dẫm vào anh được nữa. Cho nên anh đi đi.
An lùi lại một bước, đứng vào trong nhà, nhanh chóng đóng sầm cửa lại. Cô ngồi thụp xuống sàn, dựa lưng vào cửa, cắn chặt môi để nén tiếng khóc trong miệng. Cô không được mềm yếu vào lúc này.
Chiến không kịp trở tay, hoàn toàn bị nhốt ở ngoài cửa. Anh gục đầu lên cửa môt lúc lâu, lặng yên nghe tiếng thút thít của An từ bên trong nhà vọng ra. Hai người cứ như vậy, cố tình ngăn cách nhau, không thể quay đầu lại.
- Tôi sẽ không để em phải khổ nữa. Tôi sẽ bảo vệ mẹ con em bằng mọi giá.
Chiến nói hơi lớn tiếng, muốn để An nghe thấy. Sau đó anh rời đi. Nếu bây giờ không thể giải thích, vậy anh sẽ chọn cách theo đuổi cô lại từ đầu, nhưng trước khi làm điều đó, anh phải dọn dẹp cho xong đống hỗn độn của nhà mình đã.
Chiến vừa rời khỏi hành lang, một người phụ nữ khác đã nhanh chóng vọt ra khỏi chỗ ẩn nấp. Diệu há hốc mồm, ả vừa nghe được những gì chứ? An có thai, còn là con của Chiến sao?
An nghe ngóng được tiếng bước chân, đoán chừng là Chiến đã rời đi rồi. Cô ngồi thừ ra trước cửa. Đã quyết tâm từ bỏ tình yêu này, sao cô vẫn khổ sở đến vậy chứ?
Tiếng chuông cửa lại vang lên, lần này là ai tới đây? An không thể suy nghĩ gì vào lúc này, cứ cho là Bảo về cho nên mới mở cửa ra. Còn chưa kịp nhìn thấy người trước mặt là ai, cô đã ăn ngay một gậy vào đầu. Cơn đau buốt nhói ập đến, ý thức của An nhanh chóng rơi vào một màu đen ngòm.
Diệu đỡ lấy thân thể đang đổ xuống của An, hì hục lôi cô ra khỏi nhà.
Chuyện tình cảm này rồi sẽ đi đến đâu? An có tha thứ cho Chiến và cho bản thân mình, cô có thể đối mặt với tình cảm thật sự của mình hay không đây? Thế nhưng, chấp nhận thì sao, cô làm thế nào để nói cho Chiến biết được khi mà bản thân đang nằm trong tay kẻ khác? Chiến và Bảo sẽ hành động thế nào khi biết tin An đã bị Diệu bắt đi? Đón đọc phần cuối của truyện dài kỳ Nàng dâu bạc tỷ vào 19h00 các ngày trong tuần tại mục Làm vợ. |