An không trả lời. Giờ phút này, tình yêu còn có ý nghĩa hay sao. Chỉ có cô yêu anh, tình cảm hèn mọn của người như cô mà nói không đáng lôi ra để so đo, đong đếm.
Sau cuộc nói chuyện chẳng đầu, chẳng đuôi, cũng chẳng rõ ràng mục đích gì với bà Quỳnh, An trở về căn hộ của Bảo. Trong nhà anh ta chỉ có một phòng ngủ, cũng đã nhường cho cô. An cảm thấy hơi ái ngại, nhưng Bảo nhất định không để cô ra ngoài ở. Cuối cùng, Bảo đồng ý để cô làm việc nhà giúp mình, coi như phí trả cho việc ở nhờ.
Lúc cô kết thúc buổi gặp mặt với bà Quỳnh và về đến nhà Bảo thì đã chiều muộn. An chưa sắp xếp đồ vội mà nấu cơm cho anh ta.
Bảo ngồi ở ghế sô pha, vừa giả bộ xem ti vi, hai mắt vẫn chăm chăm dõi theo An mà trong lòng cảm thấy rối rắm. Đây là hình ảnh trong mơ của anh ta, biết bao lần nằm mộng đều thấy được. Hiện tại lại trưng ra ngay trước mắt, nhưng lại khiến anh ta cảm thấy khó chịu không thôi.
Anh ta biết rằng An không còn yêu mình, cô đã hoàn toàn rời khỏi sự trói buộc của trái tim mình rồi. Người cô yêu không ai khác lại là Chiến, là bạn thân, là người anh em đáng tin cậy nhất của Bảo. Khó khăn lắm anh ta mới chấp nhận được chuyện này, nhưng cuối cùng thì sao đây, chuyện tình của hai kẻ ngốc kia lại bị những người khác phá hoại.
Anh ta không từ bỏ để thấy được cảnh này.
Bảo cắn răng, anh ta buông điều khiển xuống, nhẹ chân tiền về phía bếp ăn. An đang quay lưng lại với phòng khách nên cũng không nhận thấy sự xuất hiện của Bảo. Mặt khác, những suy nghĩ mông lung của cô cũng đủ để chiếm hết tâm trí cô lúc này rồi.
- Đừng làm nữa. Nói chuyện một chút đi.
Bảo vươn tay chặm lấy cán dao mà An đang cầm để thái hành. Cả anh ta, cả cô đều không để ý, trên mặt An đã đầy nước mắt. Bảo hốt hoảng kéo cô ra khỏi nhà bếp, lật tay cô lên xem xét vì ngỡ rằng cô bị thương.
- Em sao thế? Cắt vào tay à?
- Không. Hành làm cay mắt.
An cúi đầu. Cũng không biết là thật sự do hành, hay đó chỉ là cái cớ. An cảm thấy khổ sở. Bị Chiến đuổi đi là việc chưa bao giờ cô nghĩ đến, cô vẫn cho rằng, mình sẽ hiên ngang mà rời khỏi anh khi thời hạn hợp đồng kết thúc cơ đấy.
- Nếu không muốn thì sao phải đi. Anh có thể nói chuyện với cậu ta mà. Nếu như em muốn quay lại đó…
- Không. Không quay lại. Anh ấy không cần em.
An lắc đầu, cô rút tay ra khỏi tay Bảo, lau nước mắt trên mặt đi. Có lẽ vì cảm thấy mình bị vứt bỏ quá nhiều lần, có lẽ lòng tự tôn đã bị đẩy đến giới hạn, hoặc có lẽ cô đã quá ỷ lại vào Chiến, để rồi bị hụt hẫng, cho nên cô dứt khoát không thể chấp nhận nổi chuyện này.
- Nhưng em yêu cậu ta mà, phải không?
An không trả lời. Giờ phút này, tình yêu còn có ý nghĩa hay sao. Chỉ có cô yêu anh, tình cảm hèn mọn của người như cô mà nói không đáng lôi ra để so đo, đong đếm.
- Đừng nhắc đến anh ta nữa.
An đứng dậy, rời khỏi phòng khách. Trước khi vào phòng ngủ, cô còn quay lại nói với Bảo, muốn dứt khoát biến mất khỏi cuộc đời Chiến.
- Thủ tục ly hôn anh có thể giúp em không? Em không muốn gặp anh ấy nữa.
Bảo hơi sững người, cắn răng. Anh ta đã trót nói với Chiến rằng An sẽ gặp mặt, anh ta còn định tìm cách để thúc đẩy Chiến, để hai người họ quay lại với nhau. Nhưng giờ thì phải làm sao đây chứ?
***
An ngồi thừ ra trước cái vali nhỏ. Bên trong vali vẫn vậy, chỉ có vài bộ quần áo của cô mà thôi. Tấm ảnh duy nhất của bố đã bị bà Quỳnh lấy đi.
Đúng là cô chẳng còn gì, ngay cả một tấm ảnh để nhắc nhở cô về ký ức đó cũng chẳng có. Cô vốn không muốn quên một điều gì, kể cả những chuyện đớn đau hay khổ sở, bởi trong quãng thời gian ấy vẫn có những người mà cô yêu thương ở cạnh bên. Nhưng muốn thì sao, muốn thì thế nào? Ngay cả một tấm ảnh cô cũng không có được.
- Đúng vậy. Chúng ta ngay cả ảnh chụp chung cũng không có, còn nói gì đến yêu đương.
An bật cười.
- Đúng là không cùng một thế giới thì không nên đến với nhau.
Cô tự giễu cợt mình, rằng đã từng có ý định trèo cao. Đáng lẽ ra năm đó cô không nên rời khỏi trại mồ côi, không nên nhận bố, không nên quay về sống cùng ông. Như vậy có khi không ai phải chịu khổ, bà Quỳnh cũng không phải ngày ngày nhìn thấy gương mặt cô mà căm hận chồng, bố cô cũng sẽ không mất sớm. Sẽ không có những đau khổ của sau này.
Cô, chính là khởi nguồn của mọi thứ.
Để chấm dứt tất cả những chuyện này, tốt hơn hết là cô nên lẳng lặng mà rời đi.
- Cũng không thể làm phiền anh lâu được. – An thu dọn quần áo mà mình đã lôi ra, gấp gọn rồi cất vào vali.
Việc cô cần làm bây giờ là nhanh chóng kiếm việc làm, chỗ ở mới, rồi rời khỏi đây.
Vừa mở túi xách ra, An đã sững sờ. Trong túi là một khoảng không lớn hở hoác, tờ hợp đồng kết hôn có chữ ký của cô và Chiến đã không cánh mà bay.
Vừa mở túi xách ra, An đã sững sờ.
- Bà Quỳnh. – Cô nghiến răng, đó là người duy nhất cô có thể nghĩ đến vào lúc này.
An lao ra khỏi phòng ngủ. Sự xuất hiện bất thình lình của cô cũng làm cho Bảo giật thót tim, máy tính trong lòng suýt thì rơi xuống sàn.
- Hợp đồng mất rồi.
Cùng lúc này, cô cũng thấy được tin tức đang hiện hữu trên màn hình máy tính. Đó chẳng phải cái gì khác mà chính là tờ hợp đồng kia.
- Bà Quỳnh lấy trộm nó trong túi tôi.
An chợt hiểu ra. Bà Quỳnh chưa bao giờ cần sự tha thứ của cô, những lời xin lỗi lúc đó cũng chỉ là giả dối. Thứ mà bà ta cần là tờ hợp đồng kia. Nhưng giờ cô nhận ta thì đã muộn.
Mọi chuyện vậy là đã sáng tỏ. Hai người họ vì sao mà kết hôn, chuyện mà họ vẫn giấu tất cả mọi người, bây giờ đã bị phanh phui hoàn toàn.
***
Diệu lắc cốc nước cam vắt trong tay, ngửa cổ cười khanh khách. Bà Nguyệt vẫn như cũ, đôi mày luôn nhướng cao, nhìn người khác bằng nửa con mắt.
- Cậu hai hết đường chối cãi rồi.
Diệu sung sướng cảm thán, tiền thừa kế của nhà này cuối cùng cũng có phần của ả ta.
Trường cũng vui vẻ chẳng kém, xiên một miếng táo đã gọt vỏ, bỏ vào miệng nhau rồn rột.
- Mẹ. Chúng ta có nên tiến hành thủ tục thừa kế luôn không? Nhân cơ hội này chiếm hết luôn một lượt?
- Đúng đó. Tránh cho cậu hai trở mặt.
Diệu ra sức gật đầu. Thời gian qua, bọn họ lăn lộn tìm chứng cớ, đổ bao nhiêu công sức mà giành giật lấy quyền hạn thừa kế này, chỉ mau chóng muốn một lần ôm gọn toàn bộ tài sản.
Bà Nguyệt lắc đầu.
- Chưa được. Di chúc của bố con, phải sửa lại đã. Trên di chúc, người được thừa hưởng quyền thừa kế chính đáng phải là người có con trước.
Lần này đích thân bà sẽ xử lý, nhưng trước hết phải tìm cho ra bố của Chiến đã.
Trường lại xị cái mặt ra. Diệu chột dạ, ngay lập tức cúi đầu, vẻ oai phong lúc nãy biến mất sạch. Bà Nguyệt nhắm mắt lại, chuyện này bà ta tự có tính toán. Lần này đích thân bà sẽ xử lý, nhưng trước hết phải tìm cho ra bố của Chiến đã.
***
Một ngày sau khi An rời đi, từ một giám đốc cấp cao, Chiến biến thành một tên bợm rượu. Anh nằm vật trên ghế sô pha, trên bàn trà là hàng loạt chai rỗng, vỏ lon bia cũng bị bóp méo. Chiến hoàn toàn không quan tâm đến những chuyện xung quanh nữa.
- Đáng ra tôi nên sớm nhận ra đống tài sản đó chẳng có gì quan trọng. Em mới là người quan trọng của tôi.
An đi rồi, Chiến giống như triệu phú bị phá sản, toàn bộ cảm giác trong tim, ham muốn và khát khao sống trên đời này bỗng dưng bị khoét sạch.
Cô thậm chí còn chẳng muốn gặp anh.
Suốt hơn một tháng trời, Bảo ngày nào cũng đến nhà Chiến. Dù không đành lòng nhìn bạn mình trong tình trạng này, anh ta cũng không thể làm gì được.
***
Bảo phát hiện ra An có ý định rời đi ngay sau hôm anh đưa cô về nhà, dù đã thuyết phục chán chê. Cuối cùng, anh ta đành kiếm cớ, thủ tục ly hôn tốn quá nhiều thời gian, hơn nữa Chiến đã bị đá khỏi ghế giám đốc, hiện giờ trong người chẳng còn mấy xu dính túi, không có khả năng trả phí phá vỡ hợp đồng hôn nhân cho cô.
Đồng nghĩa với việc An cũng không có tiền, và chẳng thể thuê được nhà hay đi bất cứ đâu. Vì vậy, suốt hơn một tháng qua, An vẫn ở lại nhà của Bảo, điên cuồng tìm kiếm một việc làm nào đó, để dành tiền và bỏ đi.
- Em không nghĩ lại sao, hai người thật sự không nên ly hôn vào lúc này. Như thế chẳng khác nào gián tiếp thừa nhận hợp đồng đó là thật.
Bảo vẫn khăng khăng níu kéo An. Cô đã rất nhiều lần nói với anh ta rằng không muốn nhắc đến chuyện này nữa, nhưng Bảo có mồm có miệng, cô chẳng cấm được.
- Chính anh ấy muốn ly hôn mà.
- Cậu ta ngu ngốc nên mới thế. Em đừng có làm loạn theo cậu ta chứ?
Bảo hết sức đau đầu với hai người này. Yêu đương theo kiểu giày vò nhau như vậy, có chết anh ta cũng không muốn dính dáng tới.
- Cậu ta đã thảm lắm rồi. Thời gian qua sống như ma vậy. Nếu không phải vì áy náy với em, chắc chắn cậu ta sẽ không để em đi.
- Anh ấy áy náy cái gì chứ? Chuyện kết hôn là em tình nguyện mà.
An vẫn như cũ, chăm chú vào bếp ăn. Cô thành thục cắt thịt thành khúc, chuẩn bị bỏ vào nồi hầm.
Bảo tức đến không chịu nổi, anh ta không muốn giấu diếm nữa.
- Không phải. Cậu ta áy náy là vì đêm tiệc đó đã ngủ với người khác. Sau đó chuyện đấy bị đồn ra ngoài. Nếu để em ở lại, em sẽ thành tâm điểm của báo chí, cho nên mới bảo em đi.
Một lời của Bảo kéo trí nhớ của An quay về ngày hôm đó. Cô vừa mở vung, bàn tay đang cầm mấy miếng thịt chuẩn bị thả vào nồi bỗng dưng sựng lại. Hơi nóng xộc lên mặt, mùi canh hầm thoang thoảng qua mũi khiến cô gai sống lưng, cảm giác khó chịu cuồn cuộn trong bụng. An vứt nồi thịt ở đó, vội vàng xoay người chạy vào nhà tắm mà nôn thốc nôn tháo.
Xong xuôi, An dựa vào thành tường. Cô vẫn chưa hết sốc vì những gì mà Bảo nói. Chiến ngủ với người khác ư? Đêm đó, người đã cùng anh trải qua …
- Là em.
Bảo đang sốt sắng vì triệu chứng bất ngờ của An, bỗng dưng lại nghe thấy cô nhẹ nhàng nói.
- Sao cơ?
- Người ở cùng anh ấy đêm đó là em. Anh ấy không hề ở cùng cô gái kia.
An nhắm mắt lại, trong đầu mường tượng ra toàn bộ cảnh đêm hôm ấy, cô cùng với Chiến đã làm những gì.
Trong lúc cả hai đều rơi xuống vực thẳm, Chiến dường như mất tất cả mọi thứ, còn An thì chỉ muốn quay đầu bỏ trốn, mọi khúc mắc giữa An và Chiến có thể được phá bỏ. Liệu rằng An có thể nghĩ thông suốt và hiểu cho hành động của Chiến không? Họ có thể làm gì để cứu vãn tình hình hay không? Còn bà Nguyệt, nếu tìm được bố của Chiến, chuyện gì sẽ xảy ra đây? Đón đọc truyện dài kỳ Nàng dâu bạc tỷ vào 19h00 các ngày trong tuần tại mục Làm vợ. |