Khi em bước chân vào nhà…Em là vợ của một người đàn ông khác!
Phố vừa mới lên đèn. Ánh đèn cao áp mờ trong hơi sương lãng đãng của một ngày trở lạnh. Nao nao lạ thường…
Em rời chỗ làm muộn, tiếng xe cộ không còn vang inh ỏi như giờ tan tầm. Con đường nhỏ như co lại vì cái lạnh bất chợt ùa về. Em thấy mình cô đơn và nhớ anh…Người tình cũ.
Đôi bàn tay này có vẻ lạnh hơn. Thèm một hơi ấm của những ngày vụng dại. Thủa ấy, không toan tính, không đắn đo, mình yêu như thể thế giới chỉ cần tình yêu là đủ. Bỏ mặc những khác biệt quá lớn, cái em cần là những chiều đi dạo, những lần anh dắt tay đi qua con phố thật đông, những buổi tối mùa đông ướt đẫm sương trên mái tóc…Phải rồi, thủa ấy, tình yêu ngô nghê.
Người ta từng ngưỡng mộ chuyện tình mình. Đôi mắt em không ít lần ánh lên niềm vui khi ai đó thầm thán phục. Ở cái chốn phồn hoa đô hội này, em không còn thấy mình đơn độc vì có anh. Thứ em nắm chắc trong tình yêu ấy là cảm giác. Thật vô hình anh nhỉ? Nhưng đôi khi, người ta sẵn sàng vất bỏ những điều hiển hiện trong bàn tay để bấu víu vào một niềm tin và cảm giác vô hình. Yêu anh, em đã bám vào niềm tin ấy.
Em không thể là cô gái sống mãi với tuổi 20 mơ mộng. Em lớn và cuộc đời thêm nghiệt ngã (Ảnh minh họa)
Nhưng em không thể là cô gái sống mãi với tuổi 20 mơ mộng. Em lớn và cuộc đời thêm nghiệt ngã. Ngày ra trường, khi anh nắm chặt bàn tay nói về một tương lai hai đứa, em đã đinh ninh vào lời thề hẹn ấy. Em tự nhủ với lòng mình “khoảng cách chỉ làm vùi dập những tình yêu nhỏ những sẽ làm bùng lên ngọn lửa của tình yêu bất diệt”. Và anh đi…
Ở một phương trời không có em, anh sống và nhớ nhung khắc khoải. Ở vùng trời vắng anh, em lao vào làm việc để lấp đầy khoảng trống trong tâm hồn. Những dòng thư ngắn ngủi, cuộc điện thoại không lên lời vì nghẹn ắng niềm nhớ nhung không đủ xua đi nỗi trống chếch trong lòng. Rồi em yêu, một người đàn ông khác. Không phải anh!
Em đã từng khóc ướt đẫm gối khi nói lời chia tay anh. Còn anh im lặng. Anh im lặng như thể anh đã hình dung ra sẽ có ngày em tuột khỏi tầm tay. Công việc, cuộc mưu sinh không cho mình cơ hội bên nhau và em chỉ là một người con gái yếu đuối, em cần một chỗ dựa. Một chỗ dựa thực sự chứ không phải là thứ mơ hồ. Và em dựa vào một bờ vai khác, chính thức trở thành kẻ có lỗi với tình yêu.
Em không cầu xin anh tha thứ cho em, vì em biết anh luôn làm điều đó. Chỉ có em không thể tự tha thứ cho mình. Ở nơi xa, anh vẫn cố gắng vì một tương lai cho hai đứa, nhưng nơi này em từ bỏ…Thứ lỗi cho em, vì em chỉ là người con gái tầm thường. Em không đủ sự dạn dày để chống trọi với nỗi cô đơn. Em không đủ mơ mộng để theo một tình yêu mà chưa biết ngày mai thế nào. Em cần mỗi chiều tan tầm có kẻ đón đưa chứ không phải vài dòng nhắn gửi. Em muốn mỗi lần cuộc sống xô em ngã, có người đàn ông ở bên vỗ về em…mà những điều đó, anh thật quá xa vời.
Nỗi nhớ và anh sẽ nằm lại phía sau cánh cửa. Khi em bước chân vào nhà…Em là vợ của một người đàn ông khác! (Ảnh minh họa)
Xin lỗi anh vì em đã là kẻ phản bội trong tình yêu. Nhưng em tin ở sâu thẳm trong tâm hồn anh biết tình yêu mà em dành cho anh là một điều gì đó rất đỗi thiêng liêng và nó sẽ không bao giờ mất đi. Em cất nó ở một nơi rất riêng cho mình, một nơi chỉ có anh mới có thể chạm vào.
Sẽ là dối lòng nếu em nói đã quên anh nhưng cũng không thể phủ nhận rằng trái tim em đã hướng về người khác. Một người hiện hiện thực sự trong cuộc sống của em, không xa xôi và ảo giác. Cái mà anh ấy làm được cho em rất thật. Tình yêu đôi khi thật kì lạ. Vì những điều rất mơ hồ tay vất bỏ những điều rất thật nhưng đôi khi vì những sự thật hiện ra trước mắt, người ta lại vất bỏ những điều mơ mộng cố xây đắp từ lâu. Xin lỗi anh!
Sẽ nhẹ lòng hơn cho em nếu bên anh lúc này có người con gái khác thay thế em. Nhưng anh cô quạnh. Anh vẫn chới với sau một cuộc tình đầy mất mát. Nhưng dù tàn nhẫn em vẫn phải nói lời tạ từ. Một khi trái tim không đủ sự trinh nguyên trao tặng thì nên ra đi chứ không phải để anh ôm mộng về một mối tình đã có những tì vết. Em thà làm người phụ bạc chứ không thể dối lừa anh. Quên em đi, quên một giấc mộng mơ hồ…
Hà Nội đột nhiên trở lạnh. Cái lạnh gợi về một nỗi nhớ khắc khoải không nguôi. Trỗi dậy trong lòng em một hình ảnh đầy ám ảnh: Là Anh! Em đã có một tổ ấm để sớm tối đi về. Tổ ấm ấy có người đợi em về để gọi hai tiếng “Vợ yêu”, có cô nhóc đáng yêu đang chờ mẹ để hôn lên lên má nũng nịu. Xin lỗi anh cho em nhớ về anh trên quãng đường về nhà này anh nhé. Nhưng rồi, nỗi nhớ và anh sẽ nằm lại phía sau cánh cửa. Khi em bước chân vào nhà…Em là vợ của một người đàn ông khác!
Hạ An