Sau khi đăng ký kết hôn, tôi chuyển về ở cùng căn nhà trọ với anh. Vì năm sau bố mẹ chồng sẽ về cho tiền mua nhà nên chúng tôi khá thoải mái trong việc chi tiêu. Hai đứa thích thì nấu ăn ở nhà, khi nào hứng lên lại ra ngoài ăn. Những ngày tháng đó quả thực vô cùng hạnh phúc.
Giờ đây, tôi không biết phải làm gì trong hoàn cảnh này. Cái thai ngày một lớn dần, số tiền tích cóp chẳng được là bao nay còn phải đem ra để nuôi các "Việt kiều về nước".
Tôi đã từng nghĩ sao mình lại tốt số đến vậy. Được trời phú cho cái ngoại hình ưa nhìn, tôi cố gắng đậu vào một trường đại học tầm trung cho bằng anh bằng em để lấy chồng cho gắn "mác" đẹp.
Chúng tôi quen nhau trong một lần đi sinh nhật bạn, ngày ấy anh làm quản lý quán karaoke nơi bạn tôi tổ chức sinh nhật. Anh chủ động xin số tôi qua mấy người bạn rồi làm quen, tán tỉnh.
Tôi không phải đứa con gái mới yêu lần đầu, và tôi biết anh càng không phải vậy. Tôi từng tự hào về kinh nghiệm tình trường nhưng có lẽ so với anh, tôi "còn non và xanh lắm". Sự khôn khéo của anh khiến tôi như chẳng thể nào dứt ra được.
Sự khôn khéo và từng trải của anh khiến tôi như chẳng thể nào dứt ra được. Ảnh minh hoạ.
Tâm sự: Chồng ơi, em có bầu con trai rồi nhưng ... chúng ta ly hôn thôi
Chúng tôi bắt đầu hẹn hò. Tuổi trẻ mà, quen dăm ba người cho có thêm kinh nghiệm, chia tay cũng có sao đâu. Nghĩ vậy nên tôi chẳng ngần ngại khi bước vào mối quan hệ này. Anh cho tôi sự rung động và luôn cảm thấy thú vị khi bên nhau.
Anh làm quản lý quán karaoke nên thu nhập cũng khá. Anh chiều chuộng tôi và luôn tặng hoa quà trong những dịp đặc biệt.
Mối quan hệ của chúng tôi kéo dài hơn những gì tôi đã từng nghĩ. Càng ở bên anh lâu, tôi càng nghĩ vì sao không giữ người đàn ông này cho đời mình nhỉ. Lấy anh tôi sẽ sướng trăm đường.
Anh nói bố mẹ anh đều đang kinh doanh ở nước ngoài nên sau khi lấy nhau chỉ có hai vợ chồng sống riêng. Anh nói điều này khiến anh lăn tăn vì sợ tôi vất vả khi không có ông bà nội giúp đỡ sau này. Thế nhưng tôi liền chặn lại và bảo anh hãy yên tâm, vì anh mọi chuyện tôi đều sẽ cố gắng vượt qua.
Đúng là, những đứa con gái nói không quan tâm đến tiền bạc thì hoặc là nhà họ quá giàu, hoặc là họ đang bốc phét. Thời buổi này không có tiền thì lấy gì mà ăn, mà sống? Đời mình khổ đã đành, kéo theo con khổ nữa là có lỗi với đời sau rồi.
Tôi ngẫm lại một cách tổng thể và quyết định sẽ câu con cá béo bở này. Tính tình anh được, vợ chồng lấy nhau xong lại không phải ở chung, và đặc biệt bố mẹ anh còn làm kinh tế bên nước ngoài nữa. Nhà có một thằng con trai như anh, ông bà chẳng để lại hết của cải thì đem cho ai?
Anh nói do công việc của bố mẹ năm nay rất bận. Anh muốn tổ chức cho tôi một đám cưới thật hoành tráng, "cho bõ đời con gái" nên nói chờ khi nào bố mẹ anh về nước rồi làm. Tôi lại đã 25 tuổi, cái tuổi bị gán là sắp ế ở quê, nếu năm nay không cưới để sang năm Kim Lâu thì lại hỏng chuyện. Nghĩ đi nghĩ lại, chúng tôi bàn nhau đăng ký kết hôn trước, hai gia đình trao đổi qua điện thoại rồi khi nào bố mẹ anh về sẽ tổ chức lễ cưới hoành tráng sau.
Sau khi đăng ký kết hôn, tôi chuyển về ở cùng căn nhà trọ với anh. Vì năm sau bố mẹ chồng sẽ về cho tiền mua nhà nên chúng tôi khá thoải mái trong việc chi tiêu. Hai đứa thích thì nấu ăn ở nhà, khi nào hứng lên lại ra ngoài ăn. Những ngày tháng đó quả thực vô cùng hạnh phúc.
Cưới nhau được 5 tháng thì tôi có bầu. Bầu bí nên tôi càng được anh chiều chuộng và đặc cách rất nhiều việc. Mang tiếng chồng quê xa nhưng tôi cũng chẳng phải về thăm nom hay thực hiện nghĩa vụ dâu, cháu. Anh nói đằng nào khi bố mẹ về tổ chức cũng phải làm, giờ tranh thủ nghỉ ngơi chút nào hay chút đấy.
Có bầu rồi tôi cũng trở nên có chút tiết kiệm hơn. Tôi muốn con mình sinh ra phải được bằng anh bằng em, hưởng những thứ tốt nhất. Tôi bắt đầu để dành tiền, tuy không nhiều nhặn nhưng nó khiến tôi trở nên vui vẻ hơn vì làm được một điều gì đó cho con.
Thế rồi, một hôm khi đang ở nhà chồng tôi bỗng về giữa giờ kéo theo hai người lạ. Tôi chưa kịp nhận ra thì anh đã mở lời: "Chào bố mẹ đi em!".
Bố mẹ chồng tôi đang kinh doanh ở nước ngoài cơ mà, sao họ lại ở đây giờ này và trong bộ dạng như những người đi trốn thế kia. Ảnh minh hoạ.
Tôi lí nhí chào theo những gì anh nói mà chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Bố mẹ chồng tôi đang kinh doanh ở nước ngoài cơ mà, sao họ lại ở đây giờ này và trong bộ dạng như những người đi trốn thế kia.
Tôi vẫn nuôi hi vọng rằng có thể họ giàu có nhưng lại giản dị. Thế nhưng mọi hi vọng đã vụt tắt khi anh kéo tôi vào phòng trong nói chuyện.
"Bố mẹ lao động bất hợp pháp không may bị phát hiện nên phải về nước. Tạm thời giờ bố mẹ sẽ ở cùng chúng ta. Do sự cố nên bố mẹ không mang được gì về, em lấy số tiền dành để đẻ ra dùng tạm trước nhé!".
"Anh nói cái gì? Dùng số tiền đi đẻ của em ư?"
Tôi muốn phát điên, muốn cãi nhau với chồng một trận. Cái gì mà "bố mẹ làm ăn ở nước ngoài", gì mà "sẽ tổ chức hôn lễ thật hoành tráng". Tất cả hoá ra chỉ là một cú lừa.
Bố mẹ anh chỉ là lao động chui ở Trung Quốc không hơn. Giờ đây bị phát hiện nên tay trắng đi về. Vậy là tan nát giấc mơ lên đời của tôi. Ôi con ơi! Vậy là mẹ đã không cho con được sống trong nhung lụa rồi!