Giá tôi có tiền, tôi sẽ đi chỉnh sửa, phẫu thuật để được một khuôn mặt thiên thần như người ta vẫn làm.
Mỗi đêm tôi lại nằm khóc, cảm nhận được sự tủi thân ngấm vào từng thớ thịt. Cuộc sống mấy năm nay của tôi đều thế, cứ thui thủi một mình, không dám thổ lộ cùng ai. Cái cảm giác cô đơn muốn chết đi được, nhiều khi không muốn tiếp tục cuộc sống nữa. Nói ra nhiều người bảo tôi tiêu cực, suy nghĩ không chín chắn, nhưng có ai ở trong hoàn cảnh của tôi đâu mà hiểu.
Người ta cứ nói, con người đẹp ở tâm hồn, yêu nhau phải yêu cái tính cái nết. Thế nhưng, tôi tự hỏi, có gã đàn ông nào thật tình khi nhìn thấy một đứa con gái xấu xí mà chịu ngồi để tiếp chuyện lâu không hay là không thấy họ xinh là đã muốn đứng dậy. Tôi đã từng khóc rất nhiều lần vì được giới thiệu bạn trai, nhưng khi chỉ gặp mặt được 15 phút là họ đứng dậy đi, thậm chí không đủ thời gian uống cốc nước. Và từ đó cũng không liên lạc lại nữa. Tôi tủi thân đến uất ức vì tại sao ông trời lại bất công, không ban cho tôi một nhan sắc chỉ cần gọi là bình thường như người ta.
Nhưng nhiều lần như thế tôi quen dần, và tôi cũng không còn nghĩ tới việc đi xem mắt nữa. Bởi vì tôi qua xấu, xấu đến nỗi mà nếu ai chưa từng gặp tôi, mới nhìn vào thì nghĩ khuôn mặt tôi bị phẫu thuật hỏng. Nhưng tôi nào có làm gì, nếu có tiền đi phẫu thuật thì tôi đã để cho nhan sắc mình xinh đẹp, chứ không phải cam chịu cảnh này.
Người ta cứ nói, con người đẹp ở tâm hồn, yêu nhau phải yêu cái tính cái nết.
(ảnh minh họa)
Tôi không có nét gì về hình thức, chỉ được cái dáng người cao ráo. Nhưng vì mặt xấu nên người ta chẳng để ý tới dáng dấp của tôi. Thế là, tôi chỉ có những mối quan hệ bạn bè bình thường từ hồi còn học sinh, còn người yêu ư, chắc còn lâu hoặc không bao giờ có được.
Người ta nói, con gái xấu như tôi mấy ai dám yêu. Tôi bỏ qua tất cả những lời bàn tán ấy vì thật ra, cuối cùng họ cũng chỉ quan trọng hình thức. Người xấu như tôi thì bao giờ mới có được một mối tình? Đã bao lần tôi khát khao yêu, nhìn người ta tay trong tay mà lòng quặn thắt. Bố mẹ tôi cũn tan nát cõi lòng. Giá tôi có tiền, tôi sẽ đi chỉnh sửa, phẫu thuật để được một khuôn mặt thiên thần như người ta vẫn làm. Nhưng khổ nỗi, tôi nào có tiền như người ta nên phải cam chịu cảnh xấu và không lấy được chồng. Thật buồn khi đã xấu lại còn nghèo?