Người ta hay nói đến "tình một đêm" để phê phán những kẻ chỉ xem tình yêu là trò đùa. Còn chồng sắp cưới của tôi lại có cả "tình một giờ", đúng là quá mỉa mai!
Ngày đó, không ai biết tôi chia tay Vinh là vì lẽ gì. Những người không hiểu chuyện cứ kháo nhau rằng tôi có đại gia nên dứt tình với anh. Tôi im lặng trước mọi lời đồn đoán. Chỉ có trái tim tôi biết mình đau vì lẽ gì... Được hơn 1 năm thì chúng tôi quay lại với nhau. Mọi người lại đồn đoán. Vinh muốn thanh minh nhưng tôi ngăn lại: “Chuyện của mình, người ta biết cũng chẳng ích lợi gì đâu anh”. Vinh nghe tôi nên im lặng.
Mọi người lại thấy chúng tôi cặp kè nhau đi ăn, đi chơi, đi tiệc tùng du lịch...
Rồi ba mẹ anh sang thưa chuyện với ba mẹ tôi về chuyện cưới xin. Mẹ tôi rất mừng bởi trong 4 đứa con của mẹ, tôi là đứa khiến mẹ lo lắng nhất vì đã 28 tuổi mà chẳng chịu lấy chồng. Mẹ nói với bà sui tương lai: “Gả được con Chi, ba nó mới yên tâm”.
Ý mẹ nói là ba tôi bệnh nặng, không biết sống chết ra sao nên rất mong con cái yên bề gia thất. “Anh chị yên tâm, tôi sẽ coi cháu như con ruột. Đám cưới rồi tụi nó muốn ở chung thì ở, muốn ra riêng, tôi cũng cho ra riêng”. Mẹ Vinh nói và âu yếm vuốt tóc tôi.
Mọi người lại thấy chúng tôi cặp kè nhau đi ăn, đi chơi, đi tiệc tùng du lịch... (Ảnh minh họa)
Hai bên đã chọn được ngày lành tháng tốt để tổ chức lễ đính hôn và làm đám cưới cho chúng tôi. Hôm nhà trai qua trình thiệp, tôi nói riêng với Vinh: “Mọi thứ giờ không thể thay đổi nữa rồi. Anh hứa gì với em thì phải giữ lời đấy”. Vinh cười dí ngón tay vào trán tôi: “Em chỉ được cái ghen tuông vớ vẩn. Đã yêu anh thì phải tin tưởng anh chứ!”.
Sau lễ đính hôn, chúng tôi có chuyến đi du lịch Thái Lan. Nghĩ rằng trước sau gì cũng nên vợ chồng nên tôi không giữ gìn. Không ngờ, trở về không bao lâu, tôi phát hiện mình bị bệnh. Ngay khi có kết quả chẩn đoán của bác sĩ, tôi nhớ ngay tới Vinh và lý do chúng tôi chia tay nhau lần trước.
Cảm giác của tôi lúc đó thật khó tả: xấu hổ, buồn, giận, uất ức, chán nản. Tôi không dám nói với ai nhưng tôi biết chắc nguồn lây bệnh cho mình chỉ duy nhất từ một người. Nhưng ai lây bệnh cho Vinh thì tôi không tài nào biết được.
Từ hôm đó, mỗi khi nghĩ về Vinh, tôi lại có cảm giác thịt da mình bị châm chích như có trăm ngàn con kiến đang cắn xé. Cảm giác ấy chuyển dần sang ghê sợ. Tôi từ chối tất cả mọi lời rủ rê, mời mọc của Vinh dù chỉ là đi ăn với nhau một bữa cơm trưa. “Em sao vậy?”- Vinh tra vấn. “Em không khỏe trong người. Mà anh có khỏe đâu? Em thấy lúc này anh cũng xanh xao...”- tôi trả lời nhát gừng.
Không rủ được tôi, Vinh đi một mình. Và tôi biết anh đi đâu...
Hay là tôi cứ chờ đám cưới xong rồi ly dị? Tôi muốn dù có chuyện gì xảy ra chăng nữa thì ba tôi cũng sẽ được nhìn thấy tôi mặc áo cưới và cười mãn nguyện trước lúc đi xa...
(ảnh minh họa)
Cho đến một hôm, chị trưởng phòng gọi tôi vào phòng riêng: “Lẽ ra chị không nói nhưng chị thấy bất nhẫn quá đành phải cho em biết...”. Chị nói với tôi, từ lâu, mọi người biết Vinh có sở thích theo đuổi “tình 1 giờ”. Chỉ cần 15 phút để lên mạng chát chít, làm quen là ngay sau đó Vinh có thể qua buổi trưa ở nhà nghỉ, khách sạn với cô gái vừa quen trên mạng.
“Hôm qua chị mới thấy nó vô khách sạn Anh Vũ... Chỉ là tình cờ chị đi lấy tiền bỏ mối khăn lạnh ở đó...”- chị trưởng phòng nhìn tôi với vẻ ái ngại. “Em cũng biết chuyện này lâu rồi chị à. Cứ tưởng anh ấy sẽ sửa đổi, không ngờ vẫn chứng nào tật ấy...”. Tôi cám ơn chị và rời khỏi phòng với rất nhiều cảm xúc lẫn lộn. Người ta hay nói đến "tình một đêm" để phê phán những kẻ chỉ xem tình yêu là trò đùa. Còn chồng sắp cưới của tôi lại có cả "tình một giờ", đúng là quá mỉa mai!
Chiều hôm đó, tôi xin nghỉ ở nhà nằm trùm mền. Rồi tôi lên cơn sốt rất cao. Mẹ tôi hoảng hốt: “Để mẹ kêu thằng Vinh tới đưa con đi bệnh viện”. Tôi ngăn mẹ lại: “Không cần đâu. Mẹ kêu ảnh tới, chắc con chết luôn!”.
Tôi chỉ nói được vậy rồi bật khóc. Mẹ tôi nghĩ hai đứa giận nhau bình thường như mọi lần nên dỗ dành: “Lớn đầu rồi mà cứ như con nít. Để mẹ kêu nó”. Tôi không kềm được, nói như hét: “Mẹ mà kêu ảnh tới, con bỏ nhà đi luôn cho mẹ biết. Con với ảnh chia tay rồi”. Nói xong tôi lại ngồi khóc hu hu.
Mẹ tôi sẽ chẳng bao giờ tin vào điều đó. Chính vì vậy mẹ cứ dỗ dành, năn nỉ tôi ăn cháo, uống thuốc. Mẹ còn bảo, tôi mà bệnh thì sẽ xấu xí, mai mốt đám cưới làm cô dâu không đẹp.
Mẹ có biết đâu, lòng tôi đang rối như tơ vò. Không phải vì tôi không thể chia tay người chồng sắp cưới của mình mà là vì tôi không biết mở miệng thế nào với ba mẹ tôi, ba mẹ anh. Ba tôi giờ như ngọn đèn sắp cạn dầu, nếu tôi nói ra, không biết ba tôi có chịu nổi hay không?
Hay là tôi cứ chờ đám cưới xong rồi ly dị? Tôi muốn dù có chuyện gì xảy ra chăng nữa thì ba tôi cũng sẽ được nhìn thấy tôi mặc áo cưới và cười mãn nguyện trước lúc đi xa...