Cứ nghĩ, lấy chồng, cuộc đời sẽ sang trang mới, sống những ngày tháng vui vẻ, hạnh phúc, ai ngờ… Người đàn bà còn gì bất hạnh hơn là mất chồng khi tuổi đời còn quá trẻ.
Mất chồng, phận người đàn bà như tôi nói là bạc mệnh. Tôi một mình sống với bố mẹ chồng, vì bố mẹ chẳng có ai chăm sóc ngoài tôi. Sinh 3 cậu con trai, 1 thì đi lập nghiệp ở xa rồi định cư, một thì đi nước ngoài. Chỉ có chồng tôi ở nhà với bố mẹ. Giờ thì, tôi không may gặp phải cảnh đau lòng.
Cứ nghĩ, lấy chồng, cuộc đồi sẽ sang trang mới, sống những ngày tháng vui vẻ, hạnh phúc, ai ngờ… Người đàn bà còn gì bất hạnh hơn là mất chồng khi tuổi đời còn quá trẻ.
Nhưng, suốt thời gian làm con dâu, được bố mẹ chồng yêu quý như con gái ruột, lại vì không nỡ rời xa nơi kỉ niệm, tôi quyết định sống với mẹ, coi mẹ như mẹ ruột của mình. Mẹ chồng cũng yêu quý tôi và động viên tôi cố gắng vượt qua nỗi đau. Những ngày tháng ấy với tôi mà nói, thật vô cùng đau khổ. Nhưng luôn xác định, sự thật là như vậy, không thể nào thay đổi được thì dù có hủy hoại bản thân cũng không cứu vãn được gì. Tôi lao vào công việc, làm việc quần quật để quên đi nỗi đau mất chồng.
Mẹ chồng thương tôi nên lúc nào cũng tâm sự, nhỏ to cùng tôi. Có nhiều đêm, mẹ sang ngủ với tôi vì biết tôi nhớ chồng hay khóc. Mẹ động viên tôi nhiều lắm. Thật tình, tôi luôn cảm thấy biết ơn mẹ. Hai mẹ con coi nhau như người thân ruột thịt nên tất cả những chuyện gì cần nói, tôi cũng nói với mẹ, không giấu giếm bất cứ cảm xúc gì.
Giờ, mẹ tìm cho tôi được một người khá tốt, mẹ muốn tôi lấy anh ấy và anh ấy cũng rất ưng tôi. (Ảnh minh họa)
Hơn 3 năm ở nhà chồng trọn chữ tình với chồng, mẹ chồng tôi bảo, đã đến lúc tôi phải đi bước nữa. Tôi nhất định không muốn và cứ khóc lóc van xin mẹ cho tôi ở lại. Mẹ bảo, không phải mẹ không yêu quý tôi và không phải mẹ không muốn có một người con gái như tôi, chỉ là, tôi còn tương lai dài phía trước. Mẹ không muốn hủy hoại tương lai củ tôi. Như vậy là tôi đã làm tròn chữ tình với con trai mẹ. Mẹ muốn tôi phải nghĩ tới những đứa con của mình và mẹ sẽ coi chúng như cháu nội của mẹ.
Tôi bỏ qua những lời mẹ nói, mặc kệ tất cả vì tôi thương mẹ, biết ơn mẹ lại nhớ chồng tôi. Thế mà, mẹ đã khổ sở đi tìm tất cả những người quen, để biết ai đó tốt, có hoàn cảnh tốt để mai mối cho con dâu của mình. Mẹ muốn con dâu của mẹ có cuộc sống sung sướng hơn, vui vẻ hơn. Mẹ bảo, 3 năm qua là quá đủ rồi, bây giờ, mẹ không muốn tôi phải gánh nặng lương tâm nữa. Tôi có thể đi lấy chồng và con trai mẹ cũng vui vì mẹ làm như vậy…
Mẹ khóc lóc, tôi cũng khóc, cả hai mẹ con ôm nhau khóc. Thật sự, trên đời này, tôi nghĩ, mình sẽ khó tìm được người mẹ chồng tốt như mẹ. Nhưng mà số phận trớ trêu không cho tôi có được cuộc sống vui vẻ, để tôi phải khổ sở thế này? Bố mẹ đẻ thì ở xa, tôi cũng muốn về nhưng lại nhớ thương mảnh đất này, nơi chồng tôi và tôi đã có những tháng ngày hạnh phúc.
Giờ, mẹ tìm cho tôi được một người khá tốt, mẹ muốn tôi lấy anh ấy và anh ấy cũng rất ưng tôi. Nhưng lòng tôi đã nguội, tôi không muốn đi bước nữa với bất cứ người đàn ông nào cả. Có chăng, tôi sẽ xin một đứa con nuôi, để có niềm vui và động lực hơn trong cuộc sống. Tôi sẽ coi như đó là cháu nội của mẹ và sẽ trọn chữ tình với chồng của tôi. Giờ, tôi chỉ có thể nghĩ như vậy, còn lòng tôi đã nguội lạnh từ rất lâu rồi… Không còn chỗ cho người đàn ông nào khác ngoài chồng tôi.