Giờ đây tôi như một người mù giữa ngã ba đường và không còn lòng tin ở chồng mình nữa.
22 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học tôi đã trái ý bố mẹ, chấp nhận ra khỏi nhà với hai bàn tay trắng để đi theo “tiếng sét ái tình”.
Tôi và Phú đăng ký kết hôn, trở thành vợ chồng hợp pháp dù không tổ chức đám cưới, không được gia đình hai bên thừa nhận. Cha mẹ tôi phản đối Phú vì cho rằng anh lông bông, bất tài, sợ “ốc không mang nổi mình ốc, còn làm cọc cho rêu”.
Tôi biết rõ hơn ai hết Phú có nhiều tính xấu. Điều duy nhất tôi tin tưởng ở anh là anh yêu tôi hết lòng. Tôi hi vọng nhờ tình yêu chân thành mà có thể cảm hóa anh.
Phú làm việc ở một công ty bất động sản, thu nhập bấp bênh. Tôi phải toan tính từng đồng để lo cho cuộc sống chung của hai người. Sau hai năm chung sống, tôi mang bầu. Nhưng Phú nói tôi nên bỏ cái thai đi vì lúc này hai vợ chồng chưa có điều kiện để lo cho con một tương lai tốt đẹp. Trong lúc tôi còn phân vân thì con lại bỏ tôi trước. Bác sĩ nói vì tôi quá căng thẳng cộng thêm sức khỏe yếu.
Chuyện đó khiến tôi đau lòng và buồn bã rất nhiều. Nhưng chưa yên ổn được bao lâu thì “tai họa” khác lại ập xuống, lần này là từ việc Phú nợ nần cờ bạc.
Tôi choáng váng và cảm thấy ghê sợ tất cả (Ảnh minh họa)
Chiều hôm ấy khi tôi vừa đi làm về thì một nhóm thanh niêm mặt mày bặm trợn ở đâu kéo đến nhà trọ, đập phá đồ đạc và bắt Phú phải trả nợ, nếu không sẽ… lấy mạng anh. Phú sợ hãi quỳ xuống hứa sẽ trả nợ trong vòng một tuần. Anh thú nhận với tôi rằng chỉ cá độ bóng đá vài trận cho vui, ai ngờ lún sâu và mang nợ đến vài trăm triệu.
Thương chồng, tôi muối mặt quay về nhà mượn tiền bố mẹ đẻ và các anh chị để trả nợ nhưng cũng không đủ tiền trả hết. Chủ nợ nhận được 2/3 số tiền nên tạm thời để cho chúng tôi yên thân. Nợ cũ chưa qua, nợ mới lại tới. Phú bảo vì nôn nóng trả tiền cho xong nên tiếp tục sa vào bài bạc. Ám ảnh bị “đầu gầu” đến nhà đòi nợ, đập phá, đe dọa khiến cuộc sống của chúng tôi rối bời. Chúng tôi trốn nợ bằng cách thay đổi chỗ ở liên tục nhưng chủ nợ vẫn tìm ra.
Rồi qua một “ông anh”, Phú quyết định vào miền Nam làm ăn vài tháng, cũng là để tạm lánh đi một thời gian. Phú nói tôi hãy về nhà với bố mẹ đẻ, vợ chồng tạm xa nhau rồi đến khi nào anh kiếm đủ tiền trả nợ sẽ về đón tôi.
Hôm tiễn Phú vào miền Nam, “ông anh” tốt bụng đó đã lái xe đưa vợ chồng tôi ra sân bay. Khi máy bay cất cánh cũng là lúc tâm trạng tôi nặng nề vô cùng, nếu không vì có người khác thì tôi đã òa lên khóc. Trên đường về, anh ta mời tôi vào quán café uống nước. Khi vừa uống được vài ngụm thì người tôi có cảm giác bất thường. Tôi chỉ còn nhớ mang máng, “ông anh” kia thì thầm vào tai tôi những lời tán tỉnh ngọt sớt, rồi tôi không còn biết chuyện gì đang xảy ra nữa.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi bàng hoàng khi thấy mình ở trong khách sạn, bên cạnh là “ông anh” đáng quý của chồng. Anh ta xin lỗi, nói vì say nên không làm chủ được bản thân. Anh ta hứa sẽ giữ kín bí mật này. Tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ và nhục nhã, tự trác mình đã thất tiết với chồng.
Một thời gian dài tôi đã sống trong đau khổ, dằn vặt, tâm trạng tôi hết sức tồi tệ. Tôi nguyền rủa gã đàn ông kia đã lợi dụng lúc tôi không có chồng ở bên để chuốc thuốc và chiếm đoạt mình. Sau lần đó gã có liên lạc với tôi nhưng tôi chỉ im lặng.
Phú nói vào miền Nam 3 tháng nhưng lúc này đã là 8 tháng đằng đẵng trôi qua. Vợ chồng tôi cực ít liên lạc, Phú nói anh phải tắt máy vì sợ chủ nợ tìm ra. Nhiều lúc tôi muốn được nghe tiếng chồng mà không biết phải gọi cho anh thế nào. Có lần anh gọi điện nói tôi hãy vay bố mẹ thêm 200 triệu, nhưng tôi không đồng ý.
Cho đến một ngày tôi biết được một bí mật động trời. Rằng cái đêm mà tôi muốn quên đi trong cuộc đời mình, đó là màn kịch được dàn dựng từ trước. Nhưng “đạo diễn” lại chính là Phú. Phú đã gán nợ tôi cho “ông anh” kia, chuyện này do chính gã thú nhận với tôi. Gã nói vì thương tôi và không muốn tôi phải chịu dằn vặt vì một người chồng không xứng đáng.
Tôi choáng váng và cảm thấy ghê sợ tất cả. Tôi gọi điện hỏi chồng có phải sự việc như thế không nhưng Phú phủ nhận. Giờ đây tôi như một người mù giữa ngã ba đường và không còn lòng tin ở chồng mình nữa.