Khi tôi được tin mình sảy thai, tôi đã gục gã, không còn biết trời đất gì nữa.
Cả bầu trời như đổ sụp dưới chân tôi, tôi không còn gượng dậy được nữa, mắt hoa đi rồi dần nhắm lại, tôi không còn ý thức về mọi thứ xung quanh.
Tối ngày hôm đó tôi mới tỉnh lại. Bác sĩ nói tôi bị sốc nặng, bị kích động mạnh nên ảnh hưởng tới tâm lý, sức khỏe lại suy nhược. Dù cả nhà đã ngồi bên cạnh chăm sóc tôi, lo lắng cho tôi nhưng thật tình, tôi không muốn ngồi dậy tí nào. Tôi chỉ muốn được ở một mình, được gào khóc lên cho vơi đi nỗi khổ tâm trong lòng. Trái tim tôi như có ai đó bóp nghẹt, tôi không thể nào thở nổi.
Đứa con là niềm hi vọng sống của tôi, là niềm vui của tôi bấy lâu nay. 3 năm qua, tôi hi vọng có đứa con này biết bao. Cũng vì chuyện này mà tôi đứng ngồi không yên, chồng tôi thì lo lắng cho tôi và cả gia đình chồng thúc giục chuyện con cái khiến đầu óc tôi như nổ tung. Lúc nào tôi cũng mơ có một đứa con, ngay cả khi ngủ. Tôi cần một mái ấm có tiếng cười trẻ thơ, cần một đứa con gọi tôi là mẹ bi bô thật thích. Nhưng mơ ước ấy mãi cho tới năm thứ 3 mới thành hiện thực.
Và giờ, tôi thân tàn ma dại, đó là sự mất mát lớn nhất cuộc đời của tôi. (Ảnh minh họa)
Tôi mừng rơi nước mắt, tưởng chừng như đó là nguồn sống duy nhất của tôi. Bạn chưa từng hiếm muộn, chưa từng chờ đợi đứa con của mình, bạn sẽ không bao giờ hiểu được cảm giác hạnh phúc ấy. Giọt nước mắt lăn dài trên má, tôi chỉ muốn có con ngay, chỉ muốn được nhìn thấy con ngay lúc ấy và ôm chầm lấy con, nghe con gọi tiếng ‘mẹ ơi’.
Tôi tận tình chăm sóc cái thai trong bụng. Vậy mà không thể ngờ, một sự cố đã xảy đến. Tôi cũng không biết đó là chuyện gì, vì sao mà tôi không thể nào giữ được con. Có lẽ do cú ngã xe quá mạnh, tôi đã chảy máu và phải cấp cứu ngay lập tức. Khi đó, tôi đã bất tỉnh, khi thức dậy, tôi biết hung tin.
Và giờ, tôi thân tàn ma dại, đó là sự mất mát lớn nhất cuộc đời của tôi. Dù là đứa trẻ đang hình thành nhưng đó là người thân của tôi, máu mủ của tôi và là niềm hãnh diện, niềm hạnh phúc của tôi. Tôi không tài nào nói thành lời nỗi đau đớn ấy. Tôi không thiết sống nữa, muốn từ bỏ tất cả, từ bỏ cuộc sống này để chuộc lỗi với con vì sự bất cẩn của tôi.
Tôi trách mình rồi lại trách ông trời sao nhẫn tâm với tôi. Phải chăng số tôi phải chịu cảnh cô đơn như vậy, phải chăng ông trời không muốn tôi có được đứa con này. Tôi không còn niềm tin và dũng khí để tiếp tục sinh con nữa vì tôi sợ lại một lần nữa phải chờ đợi. Tôi đã chờ suốt 3 năm rồi, còn chờ đến bao giờ nữa đây?