Nghe những lời nói của mẹ chồng, máu điên trong người tôi như dâng lên đến tận cổ. Sao bà lại có thể nói ra những lời cay độc như thế vậy?
Bản thân tôi cũng biết mẹ chồng từng không bằng lòng với mình từ những ngày ra mắt. Tôi cũng không phải kiểu người sẽ cố đấm ăn xôi làm gì mà sau này vì bà cũng không phản đối thẳng mặt nên biết vậy nhưng chúng tôi vẫn đến với nhau.
Tôi sinh ra ở một vùng quê còn gia đình anh thì ở thành phố. Gia đình chồng tôi không phải giàu có nhưng nhìn chung cũng có của ăn của để và quan trọng là so với ở quê tôi thì như thế cũng điều kiện tốt lắm rồi.
Ngày chúng tôi đến với nhau, không biết bao nhiêu người đã ghé vào tai tôi mà nói chúc mừng vì "sa vào chĩnh gạo". Tôi không phản đối cũng không làm căng mà chỉ cười. Tôi vẫn luôn nghĩ, khá giả chẳng có gì sai nhưng tiêu đồng tiền do chính mình làm ra mới là sung sướng nhất.
Lấy nhau về rồi, chồng tôi mới dám nói thật rằng trước kia mẹ chồng tôi không muốn có con dâu quê mà muốn hôn nhân phải môn đăng hộ đối nên mới không ủng hộ. À ra là vậy. Chuyện này cũng khó mà trách bà. Có lẽ ai sinh con đẻ cái cũng mong con mình có một cuộc sống đủ đầy nhất thôi.
Nghĩ vậy nên tôi cũng chẳng để tâm làm gì. Thế nhưng vừa cưới được ít hôm thì mẹ chồng đã gọi tôi vào phòng nói có việc riêng. Tôi có nghe thấy chuyện này một vài lần qua tâm sự của các chị em ở trên mạng nhưng giờ mới tận tai nghe thấy.
Lấy nhau về rồi, chồng tôi mới dám nói thật rằng trước kia mẹ chồng tôi không muốn có con dâu quê mà muốn hôn nhân phải môn đăng hộ đối. (Ảnh minh họa)
"Thế đã tính toán xem lời lỗ thế nào chưa", câu nói mở đầu của mẹ chồng đã khiến tôi giật mình. Tôi chỉ cười nhẹ cho qua vì cũng không biết phải trả lời câu hỏi này thế nào.
"Mẹ bảo này. Hai đứa giờ nhà ở với bố mẹ rồi, tháng chỉ tốn vài triệu tiền ăn với sinh hoạt, tiền có để làm gì đâu. Bố mẹ đang có miếng đất ngắm nghía lâu rồi mà giờ mới nhăm nhe mua được. Mẹ tính gom hết các khoản rồi nhưng còn thiếu một ít. Hai đứa đưa mẹ chỗ vàng của hồi môn đây, thêm chỗ tiền mừng chắc là cũng đủ".
Tôi thật sự bối rối trước lời đề nghị này. Tôi mới chỉ đang ấp úng chưa biết trả lời sao để cho mẹ hiểu thì bà đã tiếp lời.
"Cô sợ ai lấy mất của cô à. Tôi có sắm sửa mua bán gì cho cái nhà này thì sau cũng là của nhà cô chứ của ai".
Tối hôm đó tôi đem chuyện nói với chồng, mới đến đoạn mẹ chồng nói vậy anh đã bảo tôi sao không đưa mẹ giữ giùm mà lăn tăn làm gì. Khổ nỗi tôi có nỗi niềm riêng chứ nào phải sợ mẹ chồng lấy mất hay gì đâu. Tuy nhiên chưa kịp tâm sự thì mẹ chồng tôi đã từ đâu đẩy cửa bước vào.
"Bàn bạc xong chưa? Đưa đây để mai mẹ còn đi đặt tiền nào. Mua bán là phải nhanh nhẹn, cứ ở đó mà nghĩ ngợi biết bao giờ mới ra được đồng nào".
Thấy mẹ chồng căng quá tôi mới đành phải nói sự thật.
"Thực ra nhà con cũng không có, chỗ vàng này là bố mẹ con đi vay mượn để trao cho con cho đẹp mặt trong ngày hôn lễ thôi. Con không đưa cho mẹ không phải vì sợ hơn thiệt mà vì con muốn trả lại cho bố mẹ con đỡ cảnh nợ nần".
Không chỉ thương phận mình, tôi thương cho cả bố mẹ vì nghèo mà bị người ta coi thường,khinh miệt. (Ảnh minh họa)
Tôi cứ nghĩ mình nói ra sự thật sẽ khiến mọi người hiểu được vấn đề nhưng không ngờ lại khiến sự việc thay đổi hoàn toàn khác. Mẹ chồng tôi thay đổi hẳn thái độ, nói móc không tiếc lời.
"Cũng nói dối ghê nhỉ, lại còn diễn kịch như thế cơ à. Chẳng hiểu sao trên đời lại có những bố mẹ dạy con dối trá như vậy. Tôi tưởng thế nào chứ hóa ra là một đồng cũng chẳng có, cũng may mà lấy được vào nhà này đấy nhỉ".
Từ hôm đó, trong bữa cơm hay khi chỉ vô tình đi ngang qua nhau, mẹ chồng tôi lại nói những câu chuyện về con dâu nhà ai đấy giàu có rồi biếu bố mẹ chồng thứ nọ thứ kia. Rồi cả những câu chuyện về những gia đình mà mẹ chồng tôi nói rằng nghèo hèn, tôi biết tất cả là bà nhắm đến để nói ai.
Tôi ngột ngạt giữa chính nơi được gọi là gia đình của mình. Cuộc hôn nhân mới chỉ bắt đầu nhưng tôi không biết mình có sai và nên làm lại không nữa. Chồng tôi, anh ấy tuyệt nhiên không nói gì, như chỉ là chuyện riêng giữa tôi với mẹ chồng. Có ai từng trong hoàn cảnh này có thể cho tôi một lời khuyên không?