Người thứ ba - đúng hay sai?

Ngày 25/04/2013 16:32 PM (GMT+7)

Khi thấy Quân vung tay lên, toàn thân tôi như tê dại. Trong tích tắc, tôi hiểu chuyện gì sắp xảy ra với mình. “Bốp”, một âm thanh khô khốc vang lên.

Tôi tỉnh lại trong bệnh viện và một lúc sau mới biết mình bị đánh vỡ đầu….
 
Tôi nhớ lại mọi chuyện. Khi Quân dọa: “Tao sẽ giết mày, thằng phản bạn” thì tôi đã nghĩ đến cái chết. Một sự chán nản tột cùng xâm chiếm đầu óc khiến tôi không muốn tự vệ. Ừ, tôi cũng đáng chết vì đã cướp người yêu của thằng bạn nối khố...

“Mày muốn đánh cứ đánh, muốn giết cứ giết, miễn sao mày thấy vừa lòng…”- tôi nói với Quân và nhắm mắt lại. Hắn gầm gừ chửi bới, dùng không sót một từ ngữ nặng nề, bẩn thỉu nào trên đời để thóa mạ tôi. Và tôi thấy, tất cả những điều hắn nói đều đúng. Duy chỉ có một điều Quân không hiểu và tôi cũng không giải thích là Phương Hà chủ động nói yêu tôi chứ không phải tôi “dùng thủ đoạn để chiếm đoạt tình yêu của cô ấy” như lời hắn buộc tội.

Chúng tôi chơi với nhau từ năm lớp 9. Lên lớp mười, 3 đứa vẫn học chung trường nhưng khác lớp. Phương Hà không biết đi xe đạp nên cả năm lớp 10, Quân tình nguyện chở bạn đi học mỗi ngày. Ở trường, Quân nổi tiếng vì nhà nghèo mà học giỏi, còn Phương Hà là cô bí thư Đoàn năng động. Riêng tôi lại nổi tiếng vì những trò quậy phá. Ấy vậy mà 3 đứa lại chơi rất thân.

Người thứ ba - đúng hay sai? - 1
Trót làm người thứ ba (ảnh minh họa)

Lên đại học, tôi và Phương Hà cùng học kiến trúc, Quân học bên khoa học tự nhiên. Thỉnh thoảng khi Quân bận, tôi lại làm tài xế bất đắc dĩ để đưa đón Phương Hà. Những lần như vậy, tôi hay đùa: “Hai người phải ghi sổ để mai mốt trả nợ cho tui nghe chưa”. Phương Hà đấm vào vai tôi không nói gì; có lần em còn úp mặt vào lưng tôi với lý do “quên đem khẩu trang”. Những lúc như vậy, tôi cứ sợ mùi mồ hôi trên áo mình làm ngạt mũi cô bạn, nhưng có vẻ như Phương Hà chẳng để ý.

Ra trường, Quân được giữ lại làm trợ giảng. Trong thời gian đó, hắn lên mạng tìm được học bổng sau đại học của một nước Châu Âu nhưng vẫn học trong nước. Tôi nhìn hắn phấn đấu mà không khỏi nể phục. Sau khi hoàn tất chương trình, hắn lại vừa dạy, vừa học và tiếp tục giành được một suất học bổng tiến sĩ ở Nhật.

Quân bảo tôi: “Được học tới nơi tới chốn là ước nguyện của ba mẹ tao, cũng là của tao. Tao không thể không đi. Chỉ còn băn khoăn một chuyện. Đó là Phương Hà…”. “Thì tụi bây làm đám cưới rồi dắt nhau qua bên đó luôn”- tôi xúi. Nhưng Quân không chịu. Hắn bảo phải tập trung cho việc học hành, không muốn vướng víu vợ con.

“Tao gởi cô ấy lại cho mày...”. Nghe hắn bảo thế, tôi không muốn nhận nhưng nghĩ tới nghĩ lui, nói là nói vậy thôi chớ Phương Hà cũng hai sáu, hai bảy rồi chớ nhỏ nhít gì đâu mà phải trông chừng? Vậy là tôi nhận lời.

Thời gian đầu không có chuyện gì xảy ra. Phương Hà làm việc cho một công ty thiết kế kiến trúc tại TPHCM, còn tôi làm công ty xây dựng, thỉnh thoảng chúng tôi gọi điện hoặc gặp nhau để nói về chuyên môn. Thường là Phương Hà gọi hoặc tìm tôi dù tôi là người được giao nhiệm vụ “bảo bọc” em.

Cho đến lần Phương Hà mổ ruột thừa, gia đình em đơn chiếc nên ra vô bệnh viện chăm sóc em chỉ có tôi và mấy cô bạn làm chung. “Anh báo tin cho thằng Quân nghen?”- tôi bảo Phương Hà. Nhưng em lắc đầu: “Thôi khỏi anh à. Anh ấy bận lắm, cả tháng nay đâu có gọi điện cho em”. Giọng Phương Hà có vẻ buồn buồn. Dù vậy, sau khi em ra viện, tôi cũng báo cho Quân biết. Hắn cám ơn rối rít.

Chuyện sẽ không có gì nếu sau đó, Phương Hà không mời tôi dự tiệc kỷ niệm thành lập công ty. Hôm đó, tôi nhận ra thái độ của tay giám đốc công ty đối với em rất lạ. Anh ta không chỉ nhìn em say đắm mà còn cố ý ngồi gần, gắp thức ăn cho em, sau đó còn hát tặng riêng em một bài….

Tiệc tàn, trên đường về, Phương Hà rủ tôi ghé quán cà phê ngày trước 3 đứa chúng tôi hay ngồi. Sực nhớ ra, tôi hỏi: “Này, tay giám đốc của em có vợ chưa?”. “Chưa. Có chuyện gì vậy anh?”- em hỏi lại tôi. “Hình như anh ta thích em”. Nghe tôi nói vậy, em bật cười: “Em biết mà”. “Em biết sao không tỏ thái độ dứt khoát? Lấp lửng như vậy rất nguy hiểm”- tôi cằn nhằn.

Phương Hà đột ngột nhìn tôi chăm chú: “Nhưng người em thích đâu phải anh ấy?”. Mới đầu tôi không để ý, nhưng sau đó giật mình: “Em nói cái gì? Em thích ai? Đừng có lộn xộn nghen. Thằng Quân biết được là chết...”. Nhưng Phương Hà lắc đầu: “Em đâu có lộn xộn? Em thích người đó thật mà…”.

Người thứ ba - đúng hay sai? - 2
Nét mặt Phương Hà chẳng tỏ vẻ gì bực bội. Em nhìn tôi lom lom rồi buột miệng: “Em không có đi công tác Hà Nội… nhưng em… chia tay Quân rồi”. (ảnh minh họa)

Nhìn ánh mắt Phương Hà lúc đó, tôi chột dạ. Nhưng sau đó, em không nói thêm gì mà lơ đãng khuấy cà phê. Cuộc chuyện trò của chúng tôi bỗng trở nên rời rạc. Tối đó, tôi không ngủ được...

Sau lần ấy, cả tuần lễ Phương Hà im lặng khiến tôi lo lắng phải gọi điện tìm. Em bảo đang đi công tác với giám đốc ở Hà Nội. Tôi bực mình, đánh rơi cả điện thoại. Khoảng hơn 1 tháng thì Quân gọi về. Hắn bảo không biết có chuyện gì mà 3 tháng nay không thấy Phương Hà liên lạc. Vậy là tôi phải đến tận công ty để tìm em. Vừa trông thấy tôi, mắt Phương Hà tối sầm: “Có chuyện gì mà anh tới tận đây vậy? Em bận lắm, anh nói nhanh đi”.

Tôi cũng không biết có chuyện gì mà tôi phải tìm em dù tôi đâu có rảnh? Giám đốc của tôi vừa trách tôi không dự họp để báo cáo tiến độ thi công công trình. Vậy mà tôi lại chạy đến đây, ngồi chờ gần 1 tiếng đồng hồ để rồi phải nghe một câu hỏi hết sức trịch thượng của em. Bất giác tôi thấy mình thật vô duyên. Tôi đứng bật dậy: “Thôi, anh về!”.

Tôi bước nhanh ra cổng và nghe có tiếng chân vội vàng sau lưng. Nhưng tôi nhất quyết không quay lại, còn người kia cũng nhất quyết không lên tiếng...

Tối đó, tôi đang ngồi làm báo cáo thì cô em gái chạy vào: “Anh hai, chị Hà tới tìm anh kìa”. Con bé vừa dứt lời thì tôi đã thấy vị khách không mời mà đến bước vào. Tôi bối rối nhìn em bởi xưa nay, người ngoài chưa có ai được phép bước vào phòng riêng của tôi. “Có chuyện gì mà em tới tận đây vậy? Anh bận lắm, em nói nhanh đi”- tôi cố ý lặp lại câu nói của Phương Hà với tôi trưa nay.

Nét mặt Phương Hà chẳng tỏ vẻ gì bực bội. Em nhìn tôi lom lom rồi buột miệng: “Em không có đi công tác Hà Nội… nhưng em… chia tay Quân rồi”. Tôi giật phắt người: “Hồi nào?”. “Ngay trước khi em tới đây”. Tôi trố mắt: “Tại sao?”. Phương Hà lắc đầu: “Em không biết... nhưng có lẽ là vì em không còn yêu anh ấy nữa”.

Nhanh như chớp, trong đầu tôi hiện ra hình ảnh tay giám đốc công ty của Phương Hà. Thảo nào, người ta nói nhất cự ly, nhì cường độ, xa mặt cách lòng mà... Hắn gần gũi, tấn công như vậy làm sao em chống đỡ được? Quân ơi là Quân, đã bảo cưới quách đi rồi mang theo mà không nghe...

Tôi đứng bật dậy, chụp lấy tay em: “Có phải vì tay giám đốc công ty mà em bỏ Quân?...”. Em cũng đứng phắt dậy, mặt đỏ lên: “Anh có mắt mà như mù! Là anh đó!”. Nói rồi, em giật tay lại, đi như chạy ra khỏi phòng. Tôi không đuổi theo để giữ em lại nhưng trong thâm tâm, tôi biết người con gái ấy từ nay sẽ là một phần không thể tách rời khỏi cuộc sống của mình...

Rồi Quân trở về. Cái ngày đáng sợ nhất cũng đã đến. Phương Hà gọi điện cho tôi: “Anh đừng tự dằn vặt mình làm gì. Trong chuyện này, người có lỗi là em... Mà thật ra cũng không thể nói đến chuyện lỗi phải ở đây...”.

Em kể đã chủ động tìm gặp Quân và đề nghị đừng lôi tôi vào chuyện của hai người. Nhưng nói thì nói vậy thôi chứ làm sao mà tôi có thể vô can trong khi rõ ràng, tôi là kẻ thứ ba đã chen vào giữa hai người?

“Hừm... Đúng là tao đã giao trứng cho ác... Người ta nói tin bạn mất vợ, tin bợm mất bò mà tới giờ tao mới biết”- Quân gầm gừ. Tôi không dám nhìn vào ánh mắt đang long sòng sọc của hắn: “Tao có lỗi. Bây giờ mày muốn đánh, muốn giết, muốn làm gì đó cho hả dạ thì cứ làm... Chỉ mong mày hãy tôn trọng sự lựa chọn của Phương Hà...”.
Kết quả là sau đó tôi đã hứng trọn một chai bia vô đầu. Sau chấn thương ấy, tôi tự hỏi: Thật ra thì mình đúng hay sai? Nếu chúng tôi không từng là bạn bè, nếu Quân không từng gởi gắm người yêu lại cho tôi thì tôi đã không ray rứt, dằn vặt như bây giờ...

Theo Việt Trung (Người lao động)

Tin liên quan

Tin bài cùng chủ đề Người thứ ba