Sau nửa tiếng nuốt nước mắt, uất hận vào trong đỡ đẻ cho cô ta, thì đứa bé cất tiếng khóc chào đời. Một cô con gái trắng trẻo và nở ngay nụ cười khi tôi bế trên tay.
Vợ chồng tôi lấy nhau được hơn chục năm nay, chúng tôi đã có hai con. Nhưng do tính chất công việc của hai vợ chồng bận bịu, đi suốt cả ngày nên tôi phải nhờ bà ngoại lên trông và chăm cháu hộ vợ chồng (mẹ chồng tôi mất rồi). Có mẹ trông con giúp tôi yên tâm lắm. Tôi là bác sĩ khoa sản, nên đi suốt và một tuần lại 2, 3 buổi trực. Còn chồng tôi lại là dân xây dựng, anh cũng đi công trình suốt. Đôi khi vợ chồng phải đến cả tuần mới gặp nhau một lần. Nhưng không vì thế mà tình cảm của chúng tôi nhạt dần đi. Vợ chồng chúng tôi vẫn thường xuyên liên lạc và quan tâm tới nhau.
Đợt vừa rồi bệnh viện có cử 3 bác sĩ ở viện lên trên khu vực Tây Bắc công tác, hỗ trợ bệnh viện trên đấy 10 ngày. Và tôi là một trong những bác sĩ được cử đi. Đúng ngày đầu tiên tôi đến bệnh viện trên đó, vừa thay được bộ quần áo thì đã có ca cấp cứu cho sản phụ sắp chuyển dạ đẻ. Tôi vội vàng vào phòng đỡ để cấp cứu cho bệnh nhân. Nhưng vừa bước gần đến cửa phòng, tôi thấy một giọng nói rất quen thuộc đang khẩn cầu mấy y tá ở ngoài “Bác sĩ ơi! Vợ tôi sắp đẻ rồi, xin bác sĩ hãy cố gắng giúp cô ấy đẻ suôn sẻ”.
Ngoảnh mặt lại tôi choáng khi người đó chính là…chồng mình. Và người phụ nữ đang chờ tôi đỡ đẻ trong kia lại là nhân tình của anh sao? Nhìn bộ dạng lo lắng, vẻ mặt thất thần của anh giống 8 năm về trước khi tôi đang chuyển dạ. Thật không ngờ…
Đang đứng chết trân nhìn chồng, mấy y tá ra giục tôi vào phòng ngay, không cô nhân tình của chồng đang đau đớn mà vẫn chưa thể đẻ được. Bước vào nhìn cô ta đau đớn 1 thì tôi đau đớn 10. Người phụ nữ này sinh con cho chồng tôi ư, họ đã ăn nằm với nhau bao lâu rồi? Để chính hôm nay tôi lại là người làm “phước” cho họ ư? Tôi cười nhạt mà do dự không biết có nên đỡ đẻ giúp cô ta không. Nhưng nhìn cô ta gào khóc, quằn quại trong đau đớn lòng ích kỷ của tôi lại dâng trào. Do dự vài giây tôi chợt nhận ra rằng đứa trẻ này không có tội, lỗi là ở bố mẹ nó mà ra. Gạt đi dòng nước mắt đang chảy dài trên má, tôi cố trấn tĩnh lại bản thân phải quên chuyện vừa nãy đi và giúp cô ta đỡ đẻ.
Nói xong tôi khóc nức nở chạy khỏi bệnh viện ra bến xe bắt xe về Hà Nội ngay. Về đến nhà thấy thằng thứ hai đang chơi đồ chơi, tôi ôm con vào lòng mà khóc nức nở. (ảnh minh họa)
Sau nửa tiếng nuốt nước mắt, uất hận vào trong đỡ đẻ cho cô ta, thì đứa bé cất tiếng khóc chào đời. Một cô con gái trắng trẻo, và nở ngay nụ cười khi tôi bế nó trên tay. Tôi không hiểu nó cười vì điều gì, hay vì nó đang trêu tức tôi đây? Càng nhìn con bé tôi càng thấy nó đổ khuôn chồng, cái mắt một mí, mũi cao…tất cả là của anh.
Tim tôi đau quặn thắt lại khi bế nó trên tay. Lúc này tôi chẳng biết mình cần đối diện với chuyện này thế này. Tôi thực sự sốc và không ngờ một ngày chính tôi lại đi đỡ đẻ cho nhân tình của chồng. Đúng là cuộc đời không biết trước được điều gì.
Không để cho y tá bế đứa trẻ ra ngoài trao cho người thân, tôi bảo họ để tôi bế ra cho. Đèn phòng mổ tắt, mọi thứ đã xong xuôi. Cánh cửa phòng vừa mở ra thì chồng tôi lao tới hỏi tới tấp.
- Bác sĩ. Con tôi chào đời rồi ư? Vợ tôi thế nào? Cô ấy có sao không? Bác sĩ đưa cháu cho tôi bế được không?
Lúc này tôi vẫn chưa bỏ khẩu trang, mũ đội và quần áo bác sĩ nên chồng chưa nhận ra được. Với lại anh chỉ quan tâm tới đứa trẻ trên tay tôi, chứ chẳng thèm để ý gì tới người bế con anh. Tôi ôm chặt đứa trẻ vào lòng nhìn anh.Thấy vậy chồng ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn tôi. Thấy ánh mắt căm giận của tôi đang nhìn chằm chằm về anh, anh giật mình sợ hãi. Đến lúc này chồng mới nhận ra tôi là vợ anh.
- Em…sao em ở đây?
- Tôi lên đây công tác? Còn anh? Sao anh lại là bố đứa trẻ và chồng người đàn bà đang nằm trong kia?
- Anh….
Tôi bước vào phòng đẻ và trao cho y tá đứa bé, rồi quay ra tát cho chồng một cái đau điếng rồi bảo “Anh đừng bao giờ quay trở về nhà nữa. Tôi và anh chấm dứt tại đây, ngày mai tôi sẽ đưa tờ đơn ly hôn cho anh. Đồ phản bội”.
Nói xong tôi khóc nức nở chạy khỏi bệnh viện ra bến xe bắt xe về Hà Nội ngay. Về đến nhà thấy thằng thứ hai đang chơi đồ chơi, tôi ôm con vào lòng mà khóc nức nở. Thì ra chồng tôi đã không còn yêu thương mẹ con tôi như tôi vẫn thường nghĩ, và chính tôi lại đi làm việc đời kia chứ?