Đó không phải lần đầu Kha nghe vợ tuyên bố “sai lầm lớn nhất đời tôi là…”.
“Alô. Anh về mà coi trời thì nóng như điên mà cúp điện. Nhà với cửa, chịu hết nổi cái nhà này”. “Ơ, anh đang đi công chuyện mà…”. Kha nói chưa xong, Hương (vợ Kha) đã cúp điện thoại cái rụp. Thoáng chút ngơ ngác, Kha bình tâm: “Ừ, thường thôi mà, phụ nữ vốn thế, đụng chuyện gì là cứ ầm ầm lên, sau đó tính tiếp. Mình lạ gì nữa…”.
Kha xâu chuỗi lại những vụ “vô lý đùng đùng của vợ”, nhận ra một điều: phụ nữ rất lạ, hay có xu hướng quy lỗi cho chồng mỗi khi gặp chuyện bất trắc. Có phải vì do chồng hay phạm lỗi, nhất là lỗi thiếu trách nhiệm với vợ con, nên vợ mặc nhiên quy tội chăng?
Nhớ lại, có lần, Hương gọi điện cho chồng trách móc: “Xe em hư rồi đây này, đề không được, mà biết dắt đi đâu để sửa bây giờ hả trời? Anh đang ở đâu?”. “Anh đang cà phê với đối tác”. “Đối tác gì mà đối tác, anh đi la cà với bạn thì có, không lo làm ăn. Mà em đã bảo anh bao nhiêu lần rồi, thỉnh thoảng phải đưa xe vợ đi bảo trì, giờ nó trở chứng như thế, anh muốn làm sao thì làm”. Kha định buột miệng “Có cô trở chứng thì có”, nhưng kìm lại được. Chuyện xe hư thì ai mà biết được, nó xảy ra đột ngột, chồng có lỗi gì?
Anh định bụng tối về sẽ nói chuyện cho “ra ngô ra khoai” với vợ, nhưng nhác thấy nét mặt “hình sự” của nàng, anh chột dạ.
Sáng hôm sau, vừa bảnh mắt, thấy con bị ho, Hương lại quát ầm lên: “Anh thấy chưa? Con bệnh rồi đó. Em đã bảo anh bao nhiêu lần rồi là bật máy lạnh thì phải cẩn thận. Để lạnh quá, giờ thấy hậu quả chưa?”. Kha định bật lại “Thấy cái gì mà thấy, máy lạnh là do em điều chỉnh nhiệt độ, anh vào phòng là ngủ luôn, liên quan gì đến anh?”. Nhưng, anh lại kiềm chế vì biết, những lúc vợ đang sôi sùng sục như vậy, tốt nhất là “tránh xung đột và tranh cãi vô bổ”. Bế con đi khám, vợ ngồi sau vẫn càu nhàu, khiến cục tức của anh cứ dâng cao. Anh quyết định, đến cuối tuần, lựa lúc tâm trạng vợ “ổn định”, sẽ mời vợ ngồi lại để phân tích thiệt hơn.
Anh định bụng tối về sẽ nói chuyện cho “ra ngô ra khoai” với vợ, nhưng nhác thấy nét mặt “hình sự” của nàng, anh chột dạ. (ảnh minh họa)
Đợi mãi, hơn ba tuần mới thấy được nét mặt của vợ giãn ra một chút. Anh đặt vấn đề: “Em à, anh không muốn nhiều lời với em, nhưng trong một số chuyện, anh thấy em vô lý quá”. “Ừ, đàn ông hơn đàn bà cái đầu cơ mà, đàn bà lúc nào chả vô lý trong mắt đàn ông!”. “Em đừng bướng như vậy, anh chỉ muốn trao đổi cởi mở, thẳng thắn. Như chuyện em trách anh là để nhiệt độ máy lạnh thấp quá khiến con ốm, nhưng em nghĩ lại mà coi, chính em là người cầm remote điều khiển nhiệt độ mà”. “A, vợ chồng với nhau mà anh còn đi hơn thua từng chút vậy à? Lại còn đi truy xem ai là người cầm remote nữa chứ! Anh thật nhỏ nhen quá sức tưởng tượng”. “Chuyện nhỏ nhen hay không, tính sau. Anh chỉ muốn phân tích cho em biết rõ đúng, sai. Em sai rồi”. “Đúng, tôi sai, mà sai lầm lớn nhất đời tôi là lấy anh làm chồng!”.
Nghe câu đó, Kha nghẹn luôn, không nói thêm được lời nào.
Đó không phải lần đầu Kha nghe vợ tuyên bố “sai lầm lớn nhất đời tôi là…”. Mỗi lần nghe câu đó, anh có cảm giác mình bị phủi sạch hết mọi cố gắng vun đắp hạnh phúc gia đình bao năm qua. Xét ra, anh cũng chẳng phải người đàn ông tệ bạc. Ngoài những tật xấu cố hữu linh tinh của đàn ông, cơ bản anh vẫn là người biết hy sinh, chăm chút cho gia đình. Nhìn qua bạn bè, người thì cờ bạc bị vợ bỏ, người thất nghiệp triền miên bị vợ dọa bỏ, có người là “chúa ngục”, không cho vợ không gian để sống. Riêng anh, anh chỉ biết cặm cụi làm ăn, còn chuyện đối đãi với vợ, anh luôn làm theo tôn chỉ “biết điều gặp nhiều may mắn”, luôn nhường nhịn vợ trong mọi trường hợp.
Vậy anh đã làm gì nên nỗi để vợ thốt ra câu “sai lầm lớn nhất đời tôi là…”. Anh không hiểu! Anh cũng nghe bạn bè than, mỗi lần vợ họ nổi điên lên là cũng tuyên bố “sai lầm lớn nhất đời tôi là lấy anh làm chồng”. Họ nghe riết nên thấy nhàm, chả thèm quan tâm.
Nhưng anh không thể không quan tâm, vì anh ức lắm. Anh nghĩ, chính câu “sai lầm lớn nhất…” đã “vận” vào suy nghĩ của vợ, khiến mỗi lần gặp sự cố gì là quán tính vợ mách bảo phải tìm chồng để mắng đầu tiên.
Anh bức bối quá, anh muốn bứng cái suy nghĩ đáng ghét “sai lầm lớn nhất đời tôi …” ra khỏi đầu vợ, nhưng làm sao được khi vợ chẳng thể ngồi nói lý một cách sòng phẳng?
Cuối cùng, anh viết nắn nót ra một tờ giấy, đặt trên bàn: “Phải chăng, sai lầm lớn nhất của anh là lấy em làm vợ?”.
Trên đường đi làm, anh chợt nghĩ, mình lại phạm thêm sai lầm. Hay là quay lại vứt tờ giấy đi? Mà thôi, cứ đi làm, tối về chịu trận tiếp vậy. Giờ anh chỉ ước một điều hầu như không thể xảy ra: “Giá mà đàn bà cũng suy nghĩ rạch ròi, đầy lý tính được như đàn ông”.