Câu chuyện kể về bác thợ rèn, biết dùng trí thông minh đúng lúc để vượt qua khó khăn.
Nội dung truyện cổ tích, bác thợ rèn, Thần Chết và lũ quỷ
Bác thợ rèn nọ đã trở về già. Bác cảm thấy không còn thích sống nữa, bèn than:
– Thần Chết đi đâu rồi không biết? Sao không đến bắt ta đi cho rồi?
Nói vừa dứt lời, Thần Chết ở đâu đã hiện ra ngay. Mụ bảo:
– Đi nào, bác phó! Ngươi làm bận mắt người ta thế đủ rồi.
Bác phó lúc đó vừa mới ngồi vào bàn ăn, đang lấy bơ trong thùng ra phết lên bánh mì.
– Đồng ý.
– Bác đáp – Đi thì đi! Nhưng hãy ngồi vào thùng này, đợi tôi chạy đi dặn dò anh em một chút đã nào.
Nói rồi, bác chạy ra lò rèn, rèn vội một cái đai sắt. Quay trở về, bác đai luôn cái thùng gỗ lại rồi quăng lên giá.
Mấy năm trôi qua. Một hôm, bác lại cảm thấy chán đời, lại thốt lên:
– Thần Chết chạy đâu rồi không biết? Sao không đến bắt ta đi cho rồi?
Sực nhớ lại chuyện mấy năm trước, bác phó lôi cả thùng gỗ ở trên giá xuống, thả Thần Chết ra. Mụ lao vội ra, chạy một quãng dài rồi mới ngoái cổ lại nói:
– Ta không thèm đến chỗ ngươi nữa.
Nhưng bác phó cứ thỉnh thoảng lại gọi Thần Chết. Một hôm, Thần Chết lấy hết can đảm đến nhà bác một lần nữa. Mụ nói:
– Nào, đi nào! Ngươi rèn sắt mãi rồi. Bây giờ đến lúc ta rèn ngươi đây.
– Tôi đi đây.
– Bác phó đáp – Nhưng xin đợi một chút, tôi mang cái áo quan ra đã nào.
Bác phó mang cái áo quan đã chuẩn bị sẵn từ lâu rồi bảo với Thần Chết:
– Chỉ cho tôi cách nằm vào áo quan thế nào với!
Thần Chết vừa mới nằm vào làm mẫu, thì, hấp! Bác phó đã đậy ngay ván thiên lại, đóng đinh luôn. Thế rồi bác phó kéo cái áo quan ra sông, quẳng xuống nước. Cái áo quan cứ thế trôi xuôi. Bà con hai bên sông lúc đầu cứ tưởng cái khúc gỗ. Đến khi biết là cái áo quan, ai cũng sợ, nhưng thử cậy ván thiên ra xem thế nào. Thần Chết thoát ra được. Mụ cảm ơn mọi người và hứa sẽ tha chết cho những người kéo mụ lên, mỗi người mười năm so với hạn định.
Một hôm, Bác phó lại thấy chán đời. Bác than:
– Quỷ Sa Tăng bắt ta đi cho rồi!
Vừa dứt lời, quỷ đã hiện ra. Chúng bảo bác:
– Chúng ta đi nào, bác thợ! Bọn này không đến nỗi ngốc nghếch như mụ Thần Chết đâu nhé!
Bác phó đáp:
– Xin ngồi ghế chờ tôi một tí ti. Tôi chạy đi dặn dò anh em một chút rồi về ngay thôi.
Ảnh minh họa.
Cái ghế của Bác phó là cái ghế oái ăm: Ngồi xuống là bị dính chặt vào đó ngay, chừng nào bác phó cho đứng dậy thì mới đứng dậy được.
Bác phó bỏ ra lò rèn suốt bốn ngày liền. Bốn ngày ấy, bầy quỷ, không sao dứt ra khỏi ghế được, cứ chịu ngồi im đấy. Sang ngày thứ năm, bác phó mới về. Bầy quỷ hỏi:
– Ngươi làm gì ở đó mà lâu thế? Bọn ta chờ sốt cả ruột rồi đây.
– Ai bảo các vị chờ? Không thấy tôi thì các vị về đi, chứ ở đây làm gì?
– Không đứng lên được thì làm sao mà về?
Bác phó quay lưng lại, thủng thỉnh đáp:
– Tôi có giữ các vị đâu nào? Muốn ngồi thì cứ ngồi. Không muốn ngồi thì trải chiếu ra giường.
Bác cứ để bầy quỷ suốt mười lăm ngày. Bầy quỷ đói ăn gầy rạc đi như que củi. Chán chê, bác mới thả chúng ra. Lũ quỷ thề sẽ không bao giờ thèm đến đây nữa.
Bác phó sống vui vẻ được mấy năm. Rồi bác lại cảm thấy chán đời. Bác lẩm bẩm: “Ước gì Quỷ Sứ đến bắt mình đi cho xong. Hay là quỷ cũng không thèm bắt mình nữa rồi?”. Nói vừa xong, ngay lập tức mười hai con quỷ đã xuất hiện.
Trong vườn nhà bác phó có một cây táo lạ. Ai hái táo mà chạm tay vào thân cây là tay bị dính chặt vào đó liền, không sao gỡ ra được. Bác phó bảo bầy quỷ:
– Các vị vô vườn hái táo mà ăn!
Bầy quỷ chạy vô vườn hái táo. Tay chúng bị dính chặt vào đó luôn. Bác phó nhìn ra, thấy mỗi con quỷ đã dính vào một trái táo, đứng đặc xung quanh thân cây rồi thì liền bỏ đi. Ngang qua cây táo, bác bảo:
– Thôi, ngồi xuống gốc cây mà ăn cho đã đi nào. Tôi đi đây có chút việc, xong rồi sẽ đi với quý vị.
Bầy quỷ khẩn khoản xin:
– Bác thợ ơi, gỡ chúng tôi ra với. Chúng tôi sẽ không bao giờ đến đây nữa.
Bác phó đến gốc táo, vỗ vào thân cây ba cái. Bầy quỷ được tha, vội chuồn thẳng, không con nào còn muốn dây vào với bác phó làm gì. Chúng bảo nhau có chết cũng đếch thèm lại cái chỗ này nữa.
Được một thời gian sau, bác phó lại thấy chán đời. Bác lại kêu quỷ đến bắt bác đi. Lần này bọn quỷ kéo những hai mươi lăm tên đến.
– Bác thợ, chuẩn bị theo chúng ta mau!
– Chà, đông quá là đông. Những hai mươi lăm vị cơ đấy. Dọa cho tôi sợ phải đi đây. Nhưng xin các vị một điều cuối cùng nhé?
– Không được! Mi đừng tưởng bọn ta cũng như những đứa bị mi lừa vào cái vườn thổ tả của mi đâu. Chúng ta sẽ đứng đây đợi, chừng nào mi chịu đi mới thôi.
– Tôi đã bảo đi là nhất định sẽ đi. Nhưng xin các vị vào đây, ngó qua cái lò rèn của tôi một cái đã nào.
Bầy quỷ vào lò rèn hỏi:
– Có gì mới nào?
– Tôi muốn hỏi tại sao lại phải rồng rắn những ngần này vị chỉ để điệu tôi đi qua thành phố? Quá đông đấy. Các vị có thấy cái ống bễ cũ này không? Chui cả vào đây, tôi vác đi qua phố cho.
Bầy quỷ nghe theo lời bác phó, chui cả vào ống bễ. Bác phó lấy mấy cái đai sắt đã chuẩn bị sẵn, đai ngay miệng ống lại rồi vác đi. Bác đi qua thành phố, đến chỗ sân đập lúa của nông dân. Bác nghĩ bụng: “Phải đập cho sạch bụi trong ống đi mới được”. Ở sân thứ nhất, chỉ thấy có hai người đập, bác cho là hơi ít nên đi qua. Sang sân thứ hai, thấy có ba người, vẫn ít. Đi tiếp, thấy sân thứ ba có những bốn người, bác liền rẽ vào, bảo với họ:
– Các bác chủ ơi, làm ơn đập hộ tôi ít chầy vào cái ống bễ này với. Bụi bặm bám đầy trong ống mất rồi.
Mấy người nông dân vừa đập năm chầy vào ống bễ, bầy quỷ ở trong đã rống lên inh ỏi. May thay, cái ống bễ cũ rách ra một lỗ nhỏ, thế là con nọ nối đuôi con kia, phóng ra được. Còn bác phó thì ung dung đi về nhà.
Bác sống lâu thật là lâu. Nhưng rồi đến một lúc, bác lại cảm thấy chán đời. Bác nghĩ: “Thôi, lần này thì không cần ma nào đến đón mình nữa. Mình sẽ tự đi”. Nói sao làm vậy. Bác phó đi ròng rã mất đúng hai mươi mốt ngày mới tới địa ngục. Bác mang theo một cái roi, một bình nước với một viên phấn. Tất cả đều đã được làm phép ba lần.
Đến cửa địa ngục, bác gọi:
– Ê, mở cửa ra mau. Nặng quá rồi đây.
Quỷ gác cổng nghĩ rằng, chắc con nào mang linh hồn bắt được về đây, nên vội vàng chạy ra mở cổng. Lẻn được vào địa ngục rồi, bác phó lấy phấn vẽ ngay một vòng tròn xung quanh mình. Quỷ sợ chạy dạt vào một góc. Bác phó lấy roi ra, trị cho cả lũ một trận. Con nào mon men đến gần, bác cho ngay một roi, lột da ra chứ chẳng chơi. Lũ quỷ, cực chẳng đã, đành phải hỏi xem bác phó muốn gì. Bác phó bảo rằng, bác muốn nhúng cái áo bông tàng của bác vào vạc dầu ba lần. Lũ quỷ đồng ý. Duy chỉ có một con đứng cạnh vạc dầu là phản đối. Bác phó liền tưới cho con này một ít nước thánh. Con quỷ đau đớn cùng mình. Đành phải van xin rối rít:
– Tha cho tôi! Tha cho tôi! Cứ nhúng đi. Trăm lần cũng được.
Bác phó nhúng cái áo bông vào vạc dầu ba lần. Linh hồn các con chiên bám vào nhiều vô kể, mỗi sợi vải có đến bốn năm con. Trong vạc gần như đã hết, chỉ còn lại một con ở sâu dưới đáy, quờ mãi không bám được vào áo. Bác phó nhúng cái áo xuống sâu hơn, cái linh hồn ấy thế là cũng ra được nốt. Bác phó mang tất tần tật ra khỏi địa ngục. Bác đi, đi mãi. Thế rồi bác thấy trước mặt có một cánh đồng cỏ. Bác rũ áo một cái. Các linh hồn trở thành các con chiên chạy ra. Bác phó ngồi trên một gốc cây cụt chăn bầy chiên ấy.
Ở dưới địa ngục khi đó, con quỷ thọt đứng cạnh vạc dầu bảo một tên đồng bọn:
– Ngươi chạy lên trên ấy lùa bầy chiên về đi. Ta bảo cho một mẹo mà lừa lão thợ rèn: chỗ ấy có một ngọn núi lớn. Ngươi thách lão thi chạy. Ai chạy lên đỉnh núi rồi quay về đích trước thì người đó thắng cuộc, được bầy chiên. Chân ngươi nhanh hơn, lão thợ rèn không địch nổi đâu.
Con kia nghe lời, đi đến chỗ bác phó, hỏi:
– Bầy chiên này của ai không biết?
Bác phó đáp:
– Của tôi.
– Thế ai chăn chiên?
– Tôi chăn.
Quỷ nói:
– Tôi với bác, ta chạy thi từ đây lên đỉnh núi rồi quay lại xem sao, ai thắng thì người đó được bầy chiên.
Bác phó đáp:
– Việc gì ta phải chạy cho mệt. Thằng em út ta đây cũng thừa sức thắng anh.
Trước đó, bác phó đã bắt được hai con thỏ, đang để cả trong bao.
– Ừ, mà ta cũng chạy được. Ta sẽ bám gót chú em ta.
– Nhưng mà em bác đâu?
– Đây! – Bác phó lôi ra hai cái tai thỏ ở trong bao ra.
Quỷ đồng ý: Thôi để chú em chạy cũng được.
Bác phó thả con thỏ ra. Trong khi quỷ chạy như bay lên núi, thì chú thỏ con dông tuốt vào rừng. Quay về đến nơi, quỷ hỏi:
– Chú em bác đâu rồi?
– Hà, hà, chú ấy đã về đích cách đây nửa giờ rồi cơ đấy.
Bác phó chỉ con thỏ trong bao cho quỷ xem.
Thua cuộc, quỷ chạy về địa ngục bảo với đồng bọn:
– Sao mà ta lùa được bầy chiên của lão cơ chứ? Ta chạy muốn chết, còn lão không thèm chạy, chỉ cho thằng em út thi với ta. Đến thằng này ta còn thua nữa là.
Một con nghe vậy, bảo:
– Ngươi đúng là một thằng ngốc. Để ta đi cho xem.
Con này đi đến chỗ bác phó, hỏi:
– Đàn chiên của ai đây không biết?
– Của tôi.
– Thế, ai chăn chiên?
– Tôi chăn.
– Nếu bác huýt gió to bằng tôi thì đàn chiên hoàn toàn thuộc về bác.
– Được, anh làm trước đi. Sau đó đến tôi.
Quỷ rít lên. Tiếng rít của nó mạnh đến nỗi lá trên cây bay hết.
Trong khi ấy, bác phó ngồi chăm chú làm một cái đai.
– Bác làm cái ấy để làm chi vậy? – Quỷ hỏi.
– Anh rít làm bay lá cây, còn ta mà rít thì người khác vỡ cả đầu. Vì thế ta phải làm sẵn cái đai này cho anh đấy.
Quỷ sợ quá, vội hỏi:
– Thế, tôi phải làm thế nào?
– Cái đó tùy anh.
Quỷ đào vội đào vàng lấy một cái hố. Xong rồi nó nói:
– Tôi đào cái hố này để đưa đầu xuống cho khỏi vỡ đây.
Quỷ vừa đưa đầu xuống hố, bác phó sẵn cây gậy bên mình liền phang cho y một trận vào mông. Quỷ nhảy phốc một cái, bay ngay xuống địa ngục. Y nói với đồng bọn:
– Chúng ta làm thế nào bây giờ nhỉ? Lão cứ lừa chúng ta hết cú này đến cú khác thôi.
Một con lên tiếng:
– Các ngươi toàn lũ ngu cả nên mới thế. Để đấy, ta lùa bầy chiên với cả lão về đây cho coi.
Nói rồi, y vớ cái then cửa địa ngục mang đi.
Tìm thấy bác phó, y đến gần hỏi:
– Ê, bầy chiên này của ai đây?
– Của tôi.
– Thế ai chăn chiên?
– Tôi chăn.
– Nếu bác ném cái then cửa này lên cao hơn tôi thì đàn chiên này thuộc về bác.
– Anh cứ ném trước đi.
Quỷ ném cái then cửa lên cao. Bốn ngày bốn đêm, cái then mới rơi xuống, cắm phập vào trong đất. Xong rồi quỷ bảo:
– Bây giờ đến lượt bác.
– Tôi ném làm sao được, một khi nó còn nằm trong lòng đất thế kia?
– Bác kéo lên mà ném.
– Ai cắm xuống thì người đó phải lấy lên.
Quỷ lấy hết sức kéo cái then cửa lên rồi đưa cho bác phó. Cái then cửa nặng quá làm bác phó liêu xiêu, suýt ngã. Bác lấy hết gân sức đứng cho vững, mắt ngước lên trời. Quỷ chờ mãi, không thấy bác phó ném mà cứ nhìn lên trời hoài. Nó hỏi:
– Sao bác cứ nhìn cái gì vậy?
– Biết nhiều chóng già đấy.
Quỷ lại chờ. Lâu quá phát bực, nó lại hỏi. Bác phó đáp:
– Anh có thấy gì trên mặt trăng không?
– Cái gì?
– Mấy người anh em tôi ở trên đó đang thổi bễ, quai búa. Tôi phải chờ họ xong việc mới ném cái thanh sắt này lên cho họ làm.
Quỷ thất kinh, giật vội cái then cửa trong tay bác phó, nhảy lộn một vòng, xuống thẳng địa ngục. Y nói với cả bọn:
– Lão chăn chiên mà chơi khăm, ném cái then cửa này lên mặt trăng thì chỉ có chết. Chúng mình lấy gì mà gài cửa, giữ các linh hồn lại? Không, ta không dại gì mà đến chỗ lão nữa đâu. Mặc lão chăn các linh hồn ở đó. Khi nào lão chán, lão sẽ phải xuống đây, xin chúng mình cho vào.
Khốn nỗi, các con chiên chẳng hề làm bác phó chán. Bầy chiên ăn cỏ khá lâu. Sau đó, tất cả biến thành một đàn chim câu, bay lên trời.
Thử tài trí nhớ qua những câu đố vui