Khi viết những dòng này, tôi đang ôm hai đứa con nhỏ ngủ ngon trong lòng mà vẫn chưa hết bực tức vì sự keo kiệt, bủn xỉn của mẹ chồng.
Nghỉ lễ 30/4, 1/5, hai vợ chồng tôi cũng hăm hở sắp xếp từ cả 1 tuần trước đó cho gia đình cho con cái để mọi thứ được ổn thỏa rồi về quê nội chơi cả 5 ngày lễ. Thế nhưng về được đúng 1 ngày, 3 mẹ con tôi không chịu nổi mà phải đi lên thành phố ngay trong đêm.
5h chiều ngày hôm trước vợ chồng tôi mới xong việc liền chạy nhanh về trường gần nhà để đón 2 con, một bé mẫu giáo và một bé tiểu học để về nhà thu xếp quần áo. Hai đứa trẻ biết là được về quê với ông bà nội, được đi chơi đây đó nên chúng thích lắm. Chúng nhắc nhở bố mẹ suốt 1 tuần qua là về quê chơi những gì, đi những nơi nào chơi, ăn những món gì.. Thấy con hứng thú nên biết là đường xa vất vả nhưng tôi cũng cố gắng thu xếp và cùng chồng chuyến này chỉ về quê nội cách 200 cây số để chơi chứ không sang quê ngoại nữa. Đi lại nhiều chỉ mệt những đứa nhỏ.
Dọc đường đi, vợ chồng con cái cũng không dám dừng chân nghỉ mà chỉ mua bánh mì ven đường để ăn trên xe. Những đứa trẻ có lẽ cũng quá háo hức nên không biết mệt, không biết đói là gì.
Biết sắp được về với ông bà nên đứa nhỏ nào cũng vui. Ảnh minh họa
Đi hơn 200 cây số, gia đình chúng tôi cũng về tới nhà ông bà nội lúc 10 giờ đêm. Những tưởng sẽ được ông bà tiếp đón bằng một mâm cơm ấm nóng vì cũng đã báo trước đó cả tuần rồi, trước lúc về cũng gọi điện thoại nhưng không, về đúng kiểu "vườn không nhà trống". Ông bà đã tắt đèn đi ngủ và cũng chẳng có thứ gì được chuẩn bị. Thấy con cháu về, ông bà cũng dậy và chào nhưng rồi nói "tưởng các con ăn dọc đường nên không chuẩn bị gì".
Nghĩ chắc cũng chỉ do sơ suất không báo cơm nên tôi cũng không nói nhiều mà nhanh chóng đi nấu một nồi mì tôm cho gia đình 4 người ăn, sau đó cho các con lên giường đi ngủ. Thế nhưng những gì diễn ra ngày hôm sau mới thấy mẹ chồng tôi thực sự rất keo kiệt với các cháu.
Sáng sớm ngủ dậy, cho các con vệ sinh buổi sáng rồi ngồi vào mâm cơm thì được mẹ chồng bê nguyên một nồi cháo đặt ngay giữa mâm. Bà nói với tâm trạng hồ hởi:
- Biết cháu nội yêu của bà về nên bà phải làm một nồi cháo gà để đãi các cháu đây. Ăn đi cho chóng lớn.
Thế nhưng thằng nhỏ vô tư cầm ngay cái muôi khuấy khuấy vài cái rồi thốt lên:
- Ơ bà ơi đùi gà đâu hết rồi, chỉ có mỗi cổ cánh thế này ạ.
Mẹ chồng mới xua tay:
- Cái thằng này lúc nào cũng ham ăn vậy nhỉ, đùi lườn thì để ăn sau, sáng ra ăn bát cháo có "nước gà" là ngon lắm đấy cháu ạ.
Mang tiếng là cháo gà nhưng chẳng thấy thịt gà đâu. Ảnh minh họa
Nói xong bà múc mỗi người một bát kèm cổ cánh gà. Thực sự giờ thì nhà nào cũng đâu có thiếu ăn nữa đâu mà bà nội lại "đãi" các cháu bằng nồi cháo nấu "nước luộc gà" khiến tôi thực sự ái ngại. Thế nhưng tôi cũng động viên các con ăn cháo gà trước đi, chắc trưa sẽ có thịt gà.
Ấy vậy nhưng không, buổi sáng gia đình tôi bận đi chào hỏi các cô các bác họ hàng nên trưa về muộn cũng chỉ kịp ngồi vào mâm cơm và vẫn nồi cháo gà lúc sáng còn thừa. Bà nội nhanh nhảu:
- Ăn tiếp cháo gà nhé các cháu, sáng nay ăn không hết bỏ đi thì phí. Bà cho thêm một chút thịt lườn vào nấu chung này, chắc còn ngon hơn lúc sáng.
Thế nhưng lúc này bọn trẻ con đã cáu nhạu lên:
- Bà ơi cháu không ăn cháo nữa đâu, cháu không thích ăn cháo.
Thế nhưng bố chồng và chồng tôi đều quát:
- Ăn đi, xưa bố còn không có cháo mà ăn này.
Tôi nháy mắt hai đứa nhỏ nên chúng cũng cố gắng xúc vài thìa rồi đứng lên. Sau đó tôi có lén lút đặt thêm chút đồ ăn ship ngoài để mang lên gác cho tụi nhỏ ăn. Tôi có thắc mắc với chồng là tại sao cả nhà 6 miệng ăn mà mẹ chồng chỉ nấu đúng 1 nồi cháo, ăn từ sáng đến trưa. Chồng tôi nói:
- Ui em để ý làm gì, tính mẹ tiết kiệm. Với cả mẹ nghĩ trẻ con ăn cháo gà là tốt nhất nên vậy. Thôi cứ chịu khó ăn hết cháo gà bữa nay, mai chắc chắn bà sẽ đổi món khác. Em muốn cứ đặt thêm món cho các con ăn trên này.
Buổi chiều tôi chủ động bảo mẹ chồng rằng mình sẽ đi chợ để nấu bữa chiều. Mẹ chồng có vẻ không vui nhưng cũng đồng ý. Tôi mua về khá nhiều thứ nhưng bận công việc phải xử lý trên phòng nên nhờ mẹ chồng nấu giúp. Những tưởng tối cả gia đình sẽ được bữa hải sản ngon do tôi mang về thì tôi thực sự choáng váng với những gì có trên mâm. Vẫn là một chút cháo còn thừa từ hai bữa trước và có thêm 1 đĩa thịt gà luộc.
Ảnh minh họa
Quá tức giận, tôi đã hỏi mẹ chồng:
- Sao tối nay lại tiếp tục ăn cháo vậy mẹ, đồ con mua buổi chiều đâu ạ?
Mẹ chồng đáp:
- Đồ đó mẹ cất tủ rồi, con gà to ăn 3 bữa chưa hết đây này thì nấu làm gì món mới. Các cháu cố ăn hết bữa này thì mai mới có món khác mà ăn nhé.
Thật sự nghe những lời này mẹ chồng nói tôi không thể nhịn được nữa. Rõ ràng đồ mà tôi phải bỏ tiền ra mua mà cũng không được ăn. Mẹ chồng quá keo kiệt và bủn xỉn, tiết kiệm cả đồ mà tôi mua về.
- Các cháu đang tuổi ăn tuổi lớn, chúng háo hức đi hơn 200 cây số về đây với ông bà mà cũng không được ăn một bữa ăn tử tế. Thế này chắc chúng con không ở lại được nữa mẹ ạ.
Nói xong tôi cùng hai con đi ngay ra đường bắt xe để lên thành phố. Mẹ chồng nói với theo:
- Ăn uống hoang phí, không ăn ở được thì cứ thoải mái đi.
Chồng tôi đuổi theo để nói tôi bớt giận, để hai con ở lại vì ra đi ngay trong đêm không hay. Tuy nhiên vì lời nói của nói thêm của mẹ chồng tôi quyết mang các con đi mà không ở lại thêm nữa.
Tâm sự từ độc giả minhthuy...@gmail.com