Tôi bực lắm rồi nhưng vẫn cố nhịn chờ đến cuối tuần được nghỉ làm, tôi liền dẫn vợ về bên nhà bố mẹ vợ. Mục đích muốn ông bà dạy lại con gái, về nhà chồng mà lười biếng, chỉ muốn ăn không muốn làm.
Tôi và vợ lấy nhau 4 năm rồi, con trai đầu lòng đã được hơn 2 tuổi. Ban đầu cô ấy có đi làm, lương cũng được hơn chục triệu, khá ổn so với phụ nữ. Từ khi cô ấy mang thai thì tôi bảo vợ ở nhà chờ sinh. Đẻ con xong ở nhà trông con rồi phụ bố mẹ.
Bố mẹ tôi có quán phở ăn sáng khá đông khách. Bình thường ông bà vẫn phải thuê thêm 2 nhân viên, một người bưng bê một người dọn dẹp. Vợ tôi ở nhà phụ bố mẹ, ông bà đỡ mất tiền thuê người, mà người nhà làm thì sẽ yên tâm hơn là thuê người ngoài.
Ban đầu vợ không đồng ý đâu nhưng tôi phải quát mắng dọa dẫm mãi mới đồng ý. Cô ấy ở cữ xong, bố mẹ cho 1 người làm nghỉ, chỉ giữ lại 1 người để vợ tôi phụ làm những lúc con ngủ. Con được 1 tuổi thì cho đi gửi trẻ, mẹ tôi giải tán hết người làm, một mình vợ tôi và bố mẹ chịu trách nhiệm với quán.
Dạo này vào mùa đông cô ấy còn không chịu dậy sớm chuẩn bị làm hàng. (Ảnh minh họa)
Công việc cũng chẳng có gì, bán quán ăn sáng đến trưa là nghỉ rồi mà vợ tôi ngày nào cũng mặt nặng mày nhẹ với chồng. Dạo này vào mùa đông cô ấy còn không chịu dậy sớm chuẩn bị làm hàng. Chỉ có bố mẹ tôi và cô ấy, tất nhiên vợ tôi trẻ khỏe thì phải chịu trách nhiệm dậy sớm hơn chuẩn bị. Bình thường 4 giờ sáng vợ dậy, 5 giờ sáng bố mẹ tôi dậy mở hàng là vừa.
Đợt này rét cô ấy ngủ lười muốn dậy muộn ngang với bố mẹ chồng. Thành ra mấy hôm liền nhà tôi mở hàng muộn, khách hàng phàn nàn thậm chí còn bỏ đi quán khác ăn làm mất doanh thu. Tôi bực lắm rồi nhưng vẫn cố nhịn chờ đến cuối tuần được nghỉ làm, tôi liền dẫn vợ về bên nhà bố mẹ vợ. Mục đích muốn ông bà dạy lại con gái, về nhà chồng mà lười biếng, chỉ muốn ăn không muốn làm.
Sau khi nghe tôi kể lại toàn bộ tội trạng của vợ, bố vợ trầm ngâm một lát rồi răn dạy con gái khiến tôi rất hài lòng.
- Mày đi lấy chồng như thế hả con? Để bây giờ chồng mày phải dẫn trả về nhà bố mẹ đẻ, tao thật sự xấu mặt lắm... Bây giờ nhờ anh về thu dọn hết quần áo của mẹ con nó mang sang đây, rồi để mẹ con nó ở lại, tôi sẽ dạy bảo lại con gái tôi đàng hoàng.
Thiếu vợ thì trong quán không ai làm. Nhưng thiết nghĩ vợ tôi đúng là cần được dạy lại cho đàng hoàng thì mới đi vào khuôn khổ. Vì thế tôi quyết định làm theo lời bố vợ, về thu dọn đồ đạc của cô ấy, con còn nhỏ tất nhiên là phải đi theo mẹ rồi. Trong thời gian này nhà tôi đành phải thuê tạm 1, 2 người làm khác vậy.
- Con gửi bố mẹ toàn bộ đồ đạc của vợ con và cháu. Nhờ bố mẹ uốn nắn cô ấy lại hộ con, con thì bận đi làm suốt, bố mẹ con lại hiền lành không nói được con dâu.
- Ừ được rồi, con gái và cháu ngoại tôi thì tôi phải lo cho chúng nó chứ. Anh cứ yên tâm mà về đi, không phải để ý đến vợ con nữa đâu. Mà trước khi về thì ký vào đây hộ tôi cái.
Tôi xây xẩm mặt mày sau những lời tuyên bố của bố vợ. (Ảnh minh họa)
Nhìn tờ giấy bố vợ đưa mà tôi choáng váng không thể tin nổi. Tại sao lại đơn ly hôn? Tôi nhìn sang vợ đang ngồi cạnh ông, cô ấy im lặng chẳng thèm nhìn lại chồng. Tôi to tiếng hỏi cô ấy sao lại như thế, thì vợ đáp rằng trong thời gian tôi đi thu dọn đồ đạc, cô ấy đã lên tòa án xin mẫu đơn về điền và ký xong rồi.
- Đúng là con gái tôi chẳng ra gì, vì đi lấy chồng phải được vui vẻ hạnh phúc. Hai vợ chồng cùng chia sẻ mọi vui buồn trong cuộc sống, cùng vun đắp xây dựng tổ ấm. Thế mới là đi lấy chồng. Chứ về nhà chồng mà chẳng khác gì người ở, làm quần quật từ sớm tinh mơ, tiền không được cầm, chẳng có ngày nào nghỉ, không được có thời gian dành cho bản thân. Thế thì tôi chả hiểu đi lấy chồng làm cái gì? Vậy mà mấy năm qua nó vẫn cam chịu không nói cho bố mẹ biết. Hôm nay anh dẫn nó về thì tôi mới biết là nó phải chịu khổ như thế. Đúng là con với cái ngu hết thuốc chữa! Lo sợ bố mẹ buồn không dám kể ra nhưng biết được sự thật này tôi còn giận nó gấp nhiều lần!
Tôi xây xẩm mặt mày sau những lời tuyên bố của bố vợ. Hóa ra ngay từ lúc đầu ông đã có quyết định nhưng lại lừa tôi về nhà thu thập đồ đạc của vợ con mang đến đây. Bây giờ tôi có muốn đưa vợ về cũng không được.
Vừa tức vừa sợ, hôm đó tôi xuống nước xin lỗi mong đón cô ấy về luôn song bố vợ nhất định không chịu. Tôi cũng không ký đơn mà hôm đó đi về tay không, cho đến nay nhà vợ vẫn im lìm không hề lên tiếng. Hễ tôi sang muốn đón vợ về thì họ đều khăng khăng bảo tôi ký đơn ly hôn. Tôi phải làm thế nào? Tôi chỉ muốn dạy bảo lại vợ chứ không muốn bỏ cô ấy!