Bố mẹ tôi nói cưới Hoài về phục vụ cô ấy chứ Hoài chẳng giúp ích được gì. Bệnh nặng như vậy suốt ngày ra vào bệnh viện, không đi làm kiếm tiền được, cũng chẳng thể làm mẹ, làm dâu, vậy cưới về làm gì?
Sau hai năm yêu nhau, đúng lúc tôi và Hòa đang chuẩn bị tính chuyện đám cưới thì Hòa đi khám bệnh và bàng hoàng phát hiện mắc ung thư gan. Hoài khóc đến lả người, bố mẹ cô ấy cũng đau khổ khôn cùng.
Tôi thương Hoài đến đứt ruột nhưng khi đó tôi còn vấp phải một vấn đề khó khăn nữa. Đó là gia đình tôi phản đối không chấp nhận đám cưới nữa, muốn tôi hủy hôn với Hoài. Bố mẹ tôi nói cưới Hoài về phục vụ cô ấy chứ Hoài chẳng giúp ích được gì hết. Bệnh nặng như vậy suốt ngày ra vào bệnh viện, không đi làm kiếm tiền được, cũng chẳng thể làm mẹ, làm dâu, vậy thì tôi cưới cô ấy về làm gì? Chúng tôi đâu có ràng buộc với nhau.
Tôi không nghe lời vẫn muốn kết hôn với Hoài, thậm chí bố mẹ còn định từ mặt con trai. Nhưng sau đó mấy cô bác họ hàng nhà tôi khuyên nhủ, cuối cùng bố mẹ mới đồng ý cho tôi làm đám cưới với Hoài theo kế hoạch trước đó.
Gia đình tôi phản đối không chấp nhận đám cưới nữa, muốn tôi hủy hôn với Hoài. (Ảnh minh họa)
Về phần tôi, dù vì bất kỳ lý do gì, là tình yêu, tình nghĩa hay đạo đức làm người thì tôi cũng không thể bỏ rơi Hoài trong hoàn cảnh ấy được. Đang yêu thương nhau, chẳng lẽ chỉ vì phát hiện bệnh tật mà tôi ruồng rẫy Hoài ư? Cho dù Hoài không thể sống cạnh tôi dài lâu thì tôi cũng muốn chăm sóc cô ấy đến ngày tháng cuối cùng.
Hoài và bố mẹ cô ấy rất cảm động trước tình cảm và tấm lòng của tôi. Vì vợ bị bệnh nên đám cưới chúng tôi chỉ làm nhỏ gọn song rất ấm cúng. Bệnh của Hoài cũng chỉ những người thân thiết trong gia đình hai bên mới biết, còn lại chúng tôi không công khai rộng rãi.
Đêm tân hôn, do cả ngày tổ chức tiệc cưới đều mệt nên tôi giục Hoài đi ngủ sớm. Ai ngờ cô ấy cười hớn hở bảo rằng có thứ muốn cho tôi xem. Nhìn rõ hai món đồ vợ đưa, tôi trợn trừng kinh ngạc, sốc không thể tin nổi. Đó là sổ đỏ một mảnh đất có vị trí đắc địa, giá thị trường chắc cũng phải đến 5 - 7 tỷ đồng và một số tiết kiệm trị giá 4 tỷ nữa mang tên Hoài.
Tôi ngơ ngác nhìn vợ hỏi tại sao lại như vậy, gia đình Hoài rất bình thường cơ mà, chưa nói cô ấy còn đang bệnh nan y. "Bố mẹ em có tài sản nhưng vốn không thích phô trương nên ít người biết. Ông bà sống giản dị cũng không muốn thể hiện với mọi người. Chính bố em đưa ra phương án giả bệnh để thử lòng anh đấy, xem anh có thật tâm đối đãi với em không thì ông bà mới yên tâm trao gửi con gái…”, vợ cười nói.
Thật sự tôi không trách vợ thử lòng mình đâu mọi người ạ. (Ảnh minh họa)
Tôi hóa đá trước sự thật mà vợ tiết lộ. Sau đó tôi bảo cô ấy cứ giữ sổ tiết kiệm ấy phòng thân, sau này chẳng may tôi làm ăn thất bại hay có chuyện gì thì còn nuôi con. Tôi sẽ không động vào tiền riêng của vợ. Về mảnh đất kia, hiện tại chúng tôi cứ ở chung với bố mẹ xem sao, nếu cảm thấy không hợp nhau muốn ra ở riêng thì tôi sẽ tích góp tiền xây nhà trên mặt đất đó vậy. Coi như vợ góp đất, tôi góp cái nhà.
Hoài mỉm cười đồng ý. Thật sự tôi không trách vợ thử lòng mình đâu mọi người ạ. Vì tôi hiểu tâm tư suy nghĩ của cô ấy cũng như bố mẹ vợ. Phụ nữ luôn lo lắng bất an mà, cô ấy làm vậy cũng có thể hiểu được. Bản thân tôi thương Hoài thật lòng nên chẳng có gì phải sợ, tôi đã vượt qua bài kiểm tra của gia đình vợ một cách xuất sắc.
Bởi vậy mới nói cứ sống chân tình, hết lòng với nhau thì bằng cách này hay cách khác chúng ta sẽ nhận được sự đền đáp xứng đáng, phải không mọi người?