Khi chúng tôi cưới, mẹ chồng chỉ cho được nửa chỉ vàng, toàn bộ cỗ cưới hay rạp cưới đều do vợ chồng tôi lo liệu. Vậy mà bây giờ khi em trai chuẩn bị kết hôn, mẹ lại sẵn sàng chi nhiều tiền cho em đến vậy.
Tôi đã kết hôn được 5 năm, cuộc sống gia đình luôn bình dị và hạnh phúc, không giàu có nhưng đầy ắp tình thương. Nhưng gần đây, một việc đã xảy ra khiến cuộc sống của chúng tôi rơi vào hỗn loạn.
Một ngày nọ, khi tôi tan làm về nhà, vừa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng cãi vã giữa chồng và mẹ chồng trong phòng khách. Tôi cảm thấy lo lắng và không biết chuyện gì đang xảy ra. Khi lại gần, tôi mới biết mẹ chồng đang bàn về việc mua nhà cho em trai chồng.
Từ trước đến nay, em trai chồng vẫn sống cùng nhà với mẹ và vợ chồng tôi. Giờ em sắp lấy vợ nên mẹ chồng muốn vét tiền tiết kiệm để mua nhà cho em ra ở riêng.
Nghe tin này, tôi tức giận vô cùng. Khi chúng tôi cưới, mẹ chồng chỉ cho được nửa chỉ vàng, toàn bộ cỗ cưới hay rạp cưới đều do vợ chồng tôi lo liệu. Vậy mà bây giờ khi em trai chuẩn bị kết hôn, mẹ lại sẵn sàng chi nhiều tiền cho em đến vậy. Việc này khiến tôi cảm thấy thật bất công.
Không thể kiềm chế được nữa, tôi liền bước vào phòng khách và nói với mẹ chồng:
- Mẹ, sao mẹ có thể làm như vậy? Khi chúng con kết hôn, mẹ cho nửa chỉ vàng, giờ lại muốn mua nhà cho em.
Mẹ chồng nghe xong, sắc mặt trở nên khó coi và đáp:
- Em con đang gặp khó khăn, mẹ không thể không giúp. Các con đã có nhà rồi, đừng so đo nữa.
Tôi rất bức xúc khi biết mẹ chồng muốn mua nhà cho em trai cưới vợ. (Ảnh minh họa)
Tôi tức giận không nói nên lời, quay trở lại phòng. Chồng tôi theo vào, cố gắng an ủi nhưng tôi không nghe lọt tai câu nào. Tôi cảm thấy mình không có vị trí trong gia đình này, mẹ chồng chỉ nghĩ đến em chồng mà không hề quan tâm đến cảm xúc của chúng tôi.
Trong cơn tức giận, tôi đã thu dọn hành lý và trở về nhà mẹ đẻ. Nghe tôi kể lại sự việc, mẹ chỉ thở dài khuyên nhủ chúng tôi nên ngồi lại nói chuyện với nhau, đừng để chuyện này ảnh hưởng tới tình cảm gia đình.
Tôi biết mẹ nói đúng, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rất uất ức. Tôi đã cống hiến rất nhiều cho gia đình này nhưng lại không nhận được sự đền đáp xứng đáng. Trong những ngày ở nhà mẹ, tâm trạng tôi luôn nặng nề. Tôi không muốn liên lạc với chồng, cũng không muốn đối mặt với ngôi nhà khiến tôi đau lòng. Thậm chí, tôi bắt đầu nghi ngờ liệu cuộc hôn nhân của mình có còn cần thiết hay không.
Một hôm, khi tôi đang ngồi trong phòng thì bỗng nghe thấy tiếng hàng xóm gọi có một người phụ nữ lớn tuổi đang tìm tôi. Tôi giật mình, vội vàng đi ra ngoài thì mới biết đó là mẹ chồng. Thấy tôi, bà bật khóc, nắm lấy tay tôi và nói:
- Con ơi, mẹ sai rồi, mẹ không nên chỉ nghĩ đến em mà bỏ qua cảm xúc của con. Hãy về nhà với mẹ, mẹ đã nhận ra lỗi của mình rồi.
Nhìn thấy gương mặt hốc hác và đôi mắt sưng húp của bà, tôi cảm thấy xót xa. Tôi hiểu rằng bà cũng đã trải qua nhiều khó khăn khi một mình nuôi dạy hai con trai. Tôi muốn tha thứ cho bà, nhưng trong lòng vẫn còn nỗi uất ức chưa nguôi ngoai.
Tôi muốn tha thứ cho bà, nhưng trong lòng vẫn còn nỗi uất ức chưa nguôi ngoai. (Ảnh minh họa)
Trong lúc tôi đang phân vân, mẹ tôi đã tiến lại gần, nói với mẹ chồng:
- Bà cũng đừng quá tự trách mình. Con gái tôi tính khí hơi nóng nảy một chút, nhưng nó không phải là người không biết lý lẽ. Mọi người hãy ngồi lại, nói chuyện rõ ràng với nhau thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Mẹ chồng gật đầu, nắm tay tôi dẫn vào trong nhà. Sau đó, mẹ chồng bắt đầu giải thích lý do bà quyết định mua nhà cho em chồng. Hóa ra, bạn gái của em chồng đang mang thai và nhà gái yêu cầu phải nhanh chóng mua nhà để kết hôn, nếu không sẽ không gả. Mẹ chồng không còn cách nào khác, buộc phải đưa ra quyết định này.
Sau đó, mẹ chồng cầm tay tôi nói:
- Mẹ biết chuyện này khiến con cảm thấy thiệt thòi. Mẹ sẽ cố gắng bù đắp cho con trong tương lai. Vợ chồng con hãy sống tốt, đừng để chuyện này ảnh hưởng đến tình cảm của hai đứa nhé.
Nghe những lời của mẹ chồng, lòng tôi dần dịu lại. Tôi cũng nhận ra mình đã quá nóng vội, không suy nghĩ đến hoàn cảnh của bà. Tôi lau nước mắt nhận lỗi với mẹ chồng khi nóng giận bỏ về nhà mẹ đẻ.
Sau một thời gian, mối quan hệ giữa tôi và mẹ chồng đã trở nên hòa thuận hơn rất nhiều. Tôi không còn bận tâm đến việc mẹ chồng mua nhà cho em trai nữa. Vợ chồng tôi cũng đã tìm lại được hạnh phúc như trước.
Chúng tôi nhận ra rằng, trong gia đình không thể tránh khỏi những mâu thuẫn và xung đột, nhưng chỉ cần biết thấu hiểu và bao dung lẫn nhau, chúng tôi sẽ vượt qua mọi khó khăn, tạo dựng một mái ấm hòa thuận hơn. Qua chuyện này, tôi cũng nhận ra một điều quan trọng: tình cảm gia đình là vô giá. Chúng ta không nên để những lợi ích nhất thời làm tổn hại đến mối quan hệ giữa các thành viên. Chỉ khi biết trân trọng những người xung quanh, chúng ta mới có thể tìm thấy hạnh phúc thực sự.