Cuộc sống vốn đã khó khăn, giờ đây hai anh em Tuệ còn phải chịu cảnh mồ côi, không nơi nương tựa khi cả ông và bà nội đều đã qua đời.
Gần 1 tháng qua, hai cháu Nguyễn Đức Tuệ (SN 2007) và cháu Nguyễn Đức Nhân (SN 2009) ở thôn An Long, xã Yên Mỹ, huyện Lạng Giang, tỉnh Bắc Giang phải sống cảnh mồ côi không nơi nương tựa khi những người thân của các cháu lần lượt ra đi.
Thời điểm đó, người duy nhất nuôi dưỡng hai cháu là bà Nguyễn Thị Ý (bà nội) đã đột ngột qua đời khi đang đi kiếm tiền về lo cho các cháu ăn học. Bà Ngô Thị Tuyết - Phó chủ tịch Hội người cao tuổi huyện Lạng Giang, đồng thời là hàng xóm của hai cháu cho biết, đây là trường hợp có hoàn cảnh éo le và rất khó khăn ở địa phương.
Ngôi nhà nơi hai cháu đang sinh sống.
Theo lời kể của bà Tuyết, đầu năm 2018 ông nội các cháu tử vong sau một thời gian chống chọi với bệnh tật. Đến ngày 10/11 (Âm lịch) bà nội các cháu trong khi ra đồng hái rau cải cúc để đi bán đã bị ngã, sau đó tử vong lúc nào không ai hay biết.
“Hôm đó, thấy bà đi hái rau mãi không về, cháu lớn là Nguyễn Đức Tuệ mới đi tìm thì phát hiện bà nội đã tử vong và hô hoán mọi người đến ứng cứu”, bà Tuyết nhớ lại.
Bố của Tuệ và Nhân là anh Nguyễn Đức Chí (SN 1977) trước đây là một người hiền lành và hết mực yêu vợ, thương con. Cách đây 4 năm trong một lần đi làm thuê anh Chí không may bị điện giật tử vong. Tưởng rằng sau khi chồng qua đời, người vợ sẽ thay chồng cáng đáng chăm sóc hai con cùng bố mẹ già. Thế nhưng, chỉ một thời gian ngắn sau khi chồng qua đời, người vợ đã bỏ lại hai con đi biệt tích cho đến tận bây giờ.
Đã 4 năm nay hai cháu sống thiếu tình thương của cả bố lẫn mẹ.
“Mẹ của hai cháu là Phạm Thị Nga sinh năm 1987 bỏ đi đã lâu không ai liên lạc được. Trước đây khi còn sống với nhau, Nga là người lười lao động, không biết tính toán gì. Có lẽ sau khi chồng chết vì sợ khổ nên đã bỏ đi biệt tích”, bà Tuyết nhận định.
Bố chết, mẹ bỏ đi hai ông bà giờ đây cũng không còn ở bên chăm sóc, cuộc sống của Tuệ và Nhân vốn đã khó khăn, nay lại càng khó khăn hơn. Kể từ ngày sống cảnh mồ côi, hai anh em phải nương nhờ vào tình thương của hàng xóm láng giềng, những nhà hảo tâm và anh em họ hàng.
Trong ngôi nhà không có gì giá trị.
Bà Tuyết cho biết, hai cháu vẫn có những người bác, người chú nhưng cảnh sống ở nông thôn với muôn vàn khó khăn nên họ cũng chẳng giúp đỡ được nhiều. “Người bác cả của hai cháu bị dị tật, dù đã hơn 50 tuổi nhưng thân hình như một đứa trẻ, cân nặng chưa đầy 30kg nên không có khả năng lao động. Những người còn lại đều đi lao động ở nơi xa, kinh tế cũng chẳng khá khẩm gì nên việc nhận nuôi các cháu dường như là bất khả thi”, bà Tuyết chia sẻ.
Khi biết hoàn cảnh của hai cháu, cũng đã có những tổ chức (tư nhân) muốn nhận các cháu về nuôi, nhưng hai cháu không đồng ý. Hai cháu không muốn bỏ ông bà và bố ở lại trong ngôi nhà lạnh lẽo và hơn thế nữa, các cháu vẫn đang chờ một ngày mẹ sẽ quay trở về.
Giờ đây hai cháu phải sống nhờ sự hỗ trợ từ hàng xóm, các nhóm từ thiện và các nhà hảo tâm.
Dù mồ côi không nơi nương tựa, nhưng trong cuộc sống hàng ngày Nhân và Tuệ luôn được hàng xóm đánh giá là những đứa trẻ chăm ngoan. “Các cháu không đua đòi theo chúng bạn, ngoài những lúc đi học hai cháu chỉ quanh quẩn ở nhà chơi với nhau. Các món đồ chơi của các cháu chỉ là những mẩu gỗ giả làm ô tô, rồi những hòn đá cuội chứ chẳng có gì”, bà Tuyết kể.
Trước hoàn cảnh của hai cháu, bà Tuyết đã đứng ra kết nối với Hội Bảo vệ quyền trẻ em Bắc Giang mong sao qua đó kết nối những tấm lòng hảo tâm, phần nào giúp đỡ Tuệ và Nhân vượt qua lúc khó khăn này và tiếp tục nuôi giấc mơ được cắp sách tới trường.
Mọi sự giúp đỡ của quý độc giả đến hai cháu Nguyễn Đức Tuệ và Nguyễn Đức Nhân xin vui lòng liên lạc qua số điện thoại: 0983121745 gặp bà Ngô Thị Tuyết – Phó Chủ tịch Hội Người cao tuổi huyện Lạng Giang. Hoặc bạn Hoàng Thị Lượng (gần nhà hai cháu) SĐT: 0362504907. |