Dù chưa cưới xin, chưa một lần gặp mặt nhưng sau cái chết của người thương, Hoa khôi Nam Kỳ vẫn quyết định sống một mình, mấy chục năm hương khói cho người đã khuất.
“Hoa khôi cô đơn”
Người phụ nữ trong câu chuyện tình bi thương này là bà Nguyễn Thị Huệ (73 tuổi). Sau lần hẹn ước dang dở, giai nhân miền sông nước ngày nào đang sống cô quạnh những ngày tháng cuối đời tại căn nhà nhỏ trên đường Yersin (thuộc phường 4, thành phố Mỹ Tho, tỉnh Tiền Giang).
Bà Huệ sinh ra trong một gia đình gia giáo, từ thuở thiếu thời đã nức tiếng một vùng bởi nhan sắc xinh đẹp và tài hoa. Bà Huệ kể, người con gái dưới chế độ bấy giờ, đa phần bị ràng buộc bởi khuôn phép lễ nghi. Bà Huệ cũng không phải ngoại lệ, cha mẹ cũng có ý tìm gia đình môn đăng hộ đối để gửi gắm con gái. Họ muốn con gái an phận nhưng bà Huệ lại thích nghiệp đèn sách, vì thế bà cố gắng thuyết phục bậc sinh thành cho mình thi vào đại học.
Bà Huệ luôn ấp ủ ước mơ sau này được đứng trên bục giảng, theo nghiệp dạy học trồng người. Qua thời gian tìm đủ mọi cách, như tuyệt thực, đau ốm... cuối cùng ý chí của cô gái cũng được gia đình chấp thuận. Một phần vì bị thuyết phục, phần khác vì thương con, họ không đành lòng nhìn thấy con gái ủ rũ ở nhà. Sau đó, cha mẹ bà Huệ gửi bà đến học trường Tây xa nhà.
Nhắc đến bà Huệ, nhiều người dân địa phương vẫn biết bà là hoa khôi. Thập niên 60 thế kỷ trước, bà chính là hoa khôi trong một cuộc thi người đẹp của ty Mỹ Tho (nay là Tiền Giang). Sau khi đoạt giải, bà từng lên Sài Gòn tham gia cuộc thi người đẹp xứ Nam Kỳ Lục Tỉnh do chế độ cũ tổ chức. Dù không đạt giải nhất, nhưng bà Huệ nằm trong tốp 10 người đẹp của cuộc thi. Thời điểm đó, báo giới đưa tin, tên tuổi của người đẹp này nổi như cồn. Hằng ngày trên đường đi học hay ở trọ, bà đều nhận được những ánh mắt nhìn dõi theo của những chàng trai hâm mộ. Từng cánh thư đầy màu sắc ghép theo đủ kiểu kẹp qua những trang sách thay lời muốn nói được chuyển đến tay bà một cách đều đặn.
Ngoài những cô cậu học trò, mấy cậu con nhà công tử cũng chạy xe hơi xếp hàng trước cổng trường bà Huệ theo học, chỉ với một mục đích là mong được người đẹp để mắt. Thế nhưng lúc đó người đẹp không yêu ai.
Để rồi sau này bà Huệ nổi tiếng về tài sắc và cả cuộc tình lận đận bi thương. Người dân xót xa cho cô gái hồng nhan bạc phận, đến nỗi người dân địa phương, kể cả những đứa trẻ cũng gọi bà là “hoa khôi cô đơn”.
Mối duyên buồn
Nhớ lại tuổi trẻ, bà Huệ tâm sự: “Nhiều lời ong bướm đường mật, tôi vẫn chưa rung động trước bất kỳ ai. Người ta bảo tôi kiêu sa nên kén cá chọn canh. Nhưng họ đâu hiểu, tôi cũng là con gái, cũng có khát vọng của hạnh phúc lứa đôi. Tôi chỉ chấp nhận khi trái tim rung cảm”. Bà Huệ kể rằng, sau khi nghiệp đại học xong, bà vẫn chưa thật sự có cảm tình với bất kỳ chàng trai nào. Biết bà học cao, lại xuất thân gia đình gia giáo nên nhiều người đến dạm hỏi, nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu, đơn giản vì những người đàn ông ấy chưa khiến bà rung động.
Để rồi sau này bà cũng gặp được người thương. Bà Huệ ngậm ngùi nhớ lại chuyện tình buồn. Một lần theo chân mẹ ra chợ, một hộ tiểu thương gần chợ thấy cô gái đẹp vội tìm cách bàn bạc với ba mẹ bà xin làm sui gia. Ba mẹ bà đồng ý. Hai bên gia đình bắt đầu hẹn ước, trong khi đôi trai gái chỉ biết nhau thông qua lời giới thiệu từ cha mẹ.
Nhiều lần bà nói với cha mẹ rằng mình không chấp nhận cuộc hôn nhân này. Nhưng cuối cùng, bà đã phó mặc cho số phận khi biết chàng trai sắp thành chồng mình cũng là một người không kém phần tài năng. Ngày đó, nhân duyên của bà với người đàn ông ấy đều do hai bên gia đình sắp đặt.
“Khi đó, ông ấy đang làm việc trên Sài Gòn. Cũng là người học rộng tài cao, có tiếng trong vùng. Chúng tôi dần cảm mến, và thương nhau từ những lá thư xa gần”, bà Huệ cho biết. Bà và người đàn ông ấy chưa từng gặp nhau một lần. Gần đến ngày dạm hỏi, khi hai bên đã chuẩn bị đầy đủ, thì bà Huệ bất ngờ nhận được tin dữ về người chồng tương lai chết thảm trên đường từ Sài Gòn về Mỹ Tho đúng ngày họ định ra mắt nhau. Bà như không tin vào tai mình, bao nhiêu dự định, bao nhiêu ấp ủ đành dở dang từ đó.
Không những vậy, sau khi tai họa ập đến với người thương, bà Huệ cũng phải chịu bao tai tiếng từ miệng lưỡi người đời gắn cho bà hai tiếng “sát phu”. Để tránh xa những gièm pha và chạy trốn nỗi buồn về cuộc tình ngắn ngủi, bà Huệ đã âm thầm bỏ về vùng Châu Đốc dạy học. Hành trang trong chuyến đi xa của bà là bài vị của người tình đã khuất.
Đến nơi mới, bà Huệ được phân công làm giáo viên trong trường cấp ba. Cuộc sống mới, khiến cho những vết thương lòng người phụ nữ này cũng dần nguôi ngoai. Vẫn như trước đây, cũng không ít người để ý tương tư đến cô giáo trẻ này. Thậm chí, có một hôm, bà Huệ đang trong tiết dạy, thì có anh chàng kia chạy đến cầu hôn. Họ đối với bà Huệ đều chân tình, nhưng bà không đáp lại bởi luôn giữ trong lòng bóng hình người đã khuất.
“Dù chưa từng gặp nhau một lần, cũng không có lễ cưới nào, nhưng tôi đã là vợ của người ta kể từ lúc đón nhận tình cảm của ông ấy. Khi người đó mất, tôi đã có lời thề cả đời này sẽ không đi bước nữa”, bà Huệ tâm sự.
Sau này, khi sự việc xảy ra đã khá lâu, bà Huệ xin với gia đình về Mỹ Tho dạy học. Kể từ đó bà an phận sống vui vầy cùng gia đình. Ở tuổi xế chiều, người phụ nữ này vẫn cười tươi mãn nguyện cho biết chưa bao giờ hối hận với lựa chọn của mình ngày ấy.