Anh Trầm Hoàng Tưởng ở An Giang đã hơn 10 năm mắc bệnh lạ: bước đi loạng choạng, lưỡi như líu lại không nói được rõ như người say. Trong dòng họ anh, không ai sống quá tuổi 50 với bệnh lạ này.
Đang là một thanh niên khỏe mạnh, ham làm, chịu khó, là trụ cột của gia đình bên vợ và 2 người con trai xinh xắn, nhưng anh Trầm Hoàng Tưởng lại mắc vào căn bệnh quái ác chưa gọi được thành tên. Nhắc tới anh Tưởng ở Khóm Bình Đức 4, phường Bình Đức, thành phố Long Xuyên, tỉnh An Giang ai cũng xótxa cho anh.
Khổ với bệnh lạ
Năm nay anh Trần Hoàng Tưởng 35 tuổi, thế nhưng căn bệnh "say" quái ác đã hành hạ anh suốt hơn 10 năm qua. Mới đầu anh chỉ có cảm giác người lâng lâng, rồi thì bước một bước là xiêu qua, xiêu lại. “Ai đã uống rượu say bao giờ rồi thì hiểu tình trạng bệnh của tôi như vậy. Ngày xưa như người nhậu 1 xị, càng ngày cấp độ càng tăng đến 5, 6 xị” anh Tưởng ví von.
Anh cho biết, từ 5 năm trước, không có ngày nào là anh không trầy xước, lúc thì bị đập đầu vào tường, gốc cây… lúc thì “chộp ếch” giữa đường. Những vết thương trên cơ thể anh cứ chưa lành lại có thêm vết mới. Đi xe đạp ngã xe chảy máu là chuyện bình thường đối với anh.
Cách đây 3 năm, anh đã bị thương tích đầy người vì những lần ngã.
Theo lời kể của anh thì đầu óc vẫn hoàn toàn tỉnh táo bình thường, không có dấu hiệu chóng mặt nhưng mỗi lần di chuyển là chân, tay, cơ thể không giữ được thăng bằng, nếu không có chỗ vịn sẽ bị ngã ngay ở bước đi thứ 2. “Cứ mỗi lần thấy anh ấy nhón nhón chân là biết ngay bị ngã nếu mình chạy đến không kịp”, chị Trần Thị Nghiêm, vợ anh Tưởng tâm sự.
Không chỉ dừng lại ở đó, giọng của anh Tưởng cũng không được bình thường. Mỗi lần muốn nói gì thì lưỡi cứ bị díu lại, làm cho mỗi câu phát âm của anh cứ “lơ lớ”, y hệt người vừa uống rượu say. Nhiều lúc anh Tưởng còn không kiểm soát được giọng nói của mình.
Bệnh lạ không tìm được nguyên nhân, người thì càng ngày càng nhiều sẹo… vậy mà anh Tưởng lại bị thêm cái nhìn dè bỉu của mọi người khi mới tiếp xúc.
Anh nhớ lại cách đây 6 năm khi vợ vào viện sinh bé thứ 2, cô y tá tỏ vẻ khó chịu vì thấy người chồng bê tha. Cuối cùng cô cũng thốt lên: “Chăm vợ sanh, sao suốt ngày anh xỉn thế hả?”. Hay có hôm anh Tưởng thay vợ vá xe ngoài cổng, ông khách vào thấy anh “liêu xiêu” liền hỏi “Sáng làm mấy xị rồi?”, anh Tưởng thanh minh thì bị cười lại ra vẻ đồng cảm “Anh em cùng sở thích mà, giấu làm gì”…
Hay là lúc anh đi nhổ răng sâu. Bác sĩ nhất định không chịu làm vì lý do “Say không nhổ được răng”. Anh Tưởng giải thích mãi mà không được đành phải ra về, còn chiếc răng sâu đó giờ vẫn chưa được lấy ra.
Mặc dù vậy, anh Tưởng cũng phải thú thật rất tủi thân những lúc bị té: “Mình thì bị lăn quay ra đất, chảy máu, đau điếng… còn người đi đường thì chỉ trỏ, chế nhạo “Đáng đời thằng say”.
Cũng chính vì vậy, anh Tưởng đành phải sắm cho mình chiếc xe đạp để đi lại cho an toàn. Song những lúc bắt đầu đi hoặc dừng lại anh thường bị mất thăng bằng nên cả người và xe đổ kềnh ra đất. Loay hoay một lúc anh mới đi được thì lại khiến cho mọi người hết hồn vì xe “đánh võng” liên tục.
10 năm và 3 đời mắc bệnh lạ
Người đầu tiên trong gia đình mắc bệnh lạ này là bà nội lúc anh Tưởng mới 8 tuổi. Khoảng 10 năm sau khi phát bệnh bà của anh nằm liệt giường và mất sau đó không lâu. Ba của anh Tưởng và người cô thứ 3 cũng có triệu chứng tương tự là “say” cả ngày đến mức phải ngồi xe lăn, giọng nói thì không ai hiểu được. Cả 2 người cùng phát hiện ra bệnh vào khoảng năm 40 tuổi và mất sau chục năm bị “liêu xiêu”.
Lúc đầu, Ba anh Tưởng đã đi khám ở nhiều bệnh viện lớn ở tỉnh và TP.HCM nhưng các bác sĩ đều không tìm ra nguyên nhân nên cả nhà không đi khám nữa, ai chỉ loại thuốc nào thì mua về dùng thử. Cùng giai đoạn phát bệnh với anh Tưởng là người chú thứ 5, hiện tại đang nằm một chỗ.
Trước đây, ba anh nói rằng do bú sữa của bà nội mới bị lây bệnh nên anh Tưởng cũng đỡ lo phần nào. Nhưng bây giờ anh không thể ngồi yên được nữa.
"Cứ theo trình tự bệnh là gần 30 tuổi mắc bệnh, 40 tuổi nằm một chỗ và không biết... ra đi vào lúc nào . Nhưng đau xót và day dứt hơn là 2 đứa con trai cũng có nguy cơ bị bệnh theo di truyền”, anh Tưởng nghĩ đến 2 đứa con trai là Trầm Hoàng Túc (14 tuổi) và Trầm Hoàng Thư (6 tuổi) khôi ngô, dễ thương suốt ngày quấn quýt bên ba.
Trước đây là đã đi chạy chữa bệnh khắp mọi nơi, từ bệnh việc tỉnh cho đến bệnh viện Chợ Rẫy, rồi các cách chữa mẹo, bắt mạch, kê đơn... Nhưng mỗi lần anh lóe lên tia hy vọng nào thì sau đó lại bị dập tắt vì tiền mất tật mang.
Anh Tưởng trong một lần khám bệnh ở Bệnh viện Chợ Rẫy TP.HCM. Các bác sĩ ở đây chỉ biết khuyên anh về nhà sống lạc quan để át bệnh.
Cuộc sống khó khăn
Sau hơn 10 năm kể từ ngày phát hiện bệnh lạ, hiện tại anh Tưởng đã không còn đứng được trên đôi chân của mình. Trước đây, khi còn đi loạng choạng, anh vẫn cố gắng vay tiền làm một chòi nhỏ nuôi ếch thịt. Thế nhưng chẳng được bao lâu, căn bệnh lạ quái ác khiến anh phải dẹp luôn chòi ếch vì đi lại khó khăn.
Ngã xuống ao liên tục nên anh nghỉ ở nhà phụ cùng vợ vá xe máy đầu hẻm. Cả nhà 4 người trông chờ vào số tiền 20 - 30.000 đồng/ngày thất thường này.
Từ việc đi bộ không nổi, đi xe đạp ngã xoành xoạch, anh chuyển sang đi xe lăn. Chiếc xe lăn đã cùng anh rong ruổi nhiều con phố để bán vé số. Nhưng một thời gian, chiếc xe lăn anh cũng không điều khiển được. Cũng may, anh chế ra xe điện để tiện cho việc đi lại của mình và không làm phiền nhiều đến vợ con.
Trong căn nhà đơn sơ, anh vẫn mong giúp đỡ vợ con trang trải việc nhà (ảnh: Khánh Hưng)
"Đã 2 năm rồi anh là hộ nghèo nhưng không vì thế mà anh buồn đâu. Bây giờ anh nuôi 1 con bìm bịp, 1 con chim chắt, 1 con mèo, 8 con rắn, 2 con tắc kè và mấy chục ngàn con sâu nên suốt ngày bận rộn.Không có thời gian để buồn. Lúc bị rắn cắn, lúc chim đòi ăn, lúc vợ cằn nhằn... vui lắm", anh khoe. Thế nhưng ẩn sâu trong lời nói đó là đôi mắt rưng rưng, cổ họng nghẹn ngào như cố kìm lấy sự nghiệt ngã của căn bệnh cứ bám lấy dòng họ anh.
Thực tế thì sâu anh bán với giá 90.000 đồng/kg, sau 4 tháng mới có 1 lứa. Tuy nhiên, vì sức khỏe nên anh chỉ nuôi quy mô nhỏ, lại nuôi không đủ các loại côn trùng theo ý của người mua nên họ thường tìmmối khác. Chỉ khi nào thiếu hụt lắm, họ mới kêu tới anh. Nhiều khi sâu đem bán không được, anh lại mang trở về nhà, nuôi lại..
Trong căn nhà sơ sài vật dụng và còn chưa được quét vôi, người đàn ông 35 tuổi ấy vẫn cố tìm mọi cáchđể kiếm tiền. Theo anh, đó là nguồn sống, là niềm tin tồn tại của anh bởi căn bệnh lạ không có tên, không thuốc chữa đang hành hạ anh trong vô vọng. Trong dòng họ anh, những người mắc bệnh này không ai sống được đến tuổi 50.