Đó không ai khác chính là ông chủ thầu xây khu homestay mà xóm làng từng dị nghị đến tai H. rằng những ngày vắng H. họ đã biến căn phòng của vợ chồng H. thành nơi hẹn hò.
Xe chúng tôi vượt hơn 300 km giữa mưa vần vũ, leo tiếp lên một con dốc như dựng đứng chọc cổng trời, rồi phải dừng lại trước đoạn đường bùn sét trơn trượt bé như bàn tay. Tiếp đó tôi phải lội bộ thêm chừng 5 km nữa mới đến chỗ ở của H. Người ốm nhách, mắt trắng dã, đưa đôi tay lêu nghêu đầy gân, H. ôm chầm lấy tôi rồi khóc trong màn mưa chiều cao nguyên.
Từ một chuyện tình đẹp
Phải tự mím chặt môi một lúc thật lâu tôi mới gỡ được tay H. ra khỏi vai mình, thay vì lấy tay lau nước mắt. H. khóc rống lên như một đứa trẻ dỗi hờn, tiếng khóc của sự kìm nén lâu ngày. Tiếng khóc như kéo màn đêm đến nhanh hơn khiến tôi nhờn nhợn giữa rừng hoang.
Tốt nghiệp CĐ quản trị kinh doanh, H. cưới N. (bạn gái thời cấp 3 của H.). Gom chút vốn liếng tích lũy của thời sinh viên đi làm thêm, mượn thêm cha mẹ ruột gần 500 triệu đồng, H. dắt vợ lên cao nguyên Lâm Đồng mua mảnh đất 1.200 m2 rồi xây dựng một khu homestay. Công việc làm ăn thuận lợi, khách Tây, khách ta nườm nượp, cùng với đó cậu con trai đầu lòng ra đời. Có lần H. đã từng nói với tôi: “Cuộc đời đãi ngộ em nhiều quá!”.
Để tăng thu nhập, H. giao việc kinh doanh homestay đang phát đạt cho vợ trông coi, quán xuyến. Còn H. gom tiền mua ô tô về TP.HCM chạy khách du lịch và đăng ký chạy cả TaxiGrab. Trong một lần dừng xe nghỉ trưa tại Công viên Gia Định , H. vô tình để tay đâm trúng chiếc kim tiêm còn dính máu tươi.
H. nghĩ không sao. Nhưng sáu tháng sau, đờm kéo lên khiến khó thở cùng những cơn ho kéo dài, H. đi khám và cầm trên tay phiếu xét nghiệm: Dương tính HIV.
Lúc này H. giấu vợ và tìm lý do đưa N. đi kiểm tra tổng quát, kết quả N. âm tính với HIV. H. ôm mặt khóc và thầm cám ơn ông trời may sao con mình khỏi mồ côi.
H. suy kiệt phải nhập viện sau đó ba tháng. Lúc này N. biết rõ tình trạng của H. H. kể: “Em khóc còn nhiều hơn cả bây giờ khi N. đưa đơn nằng nặc đòi ly hôn”. Vì thế H. ký ngay như một sự giải thoát cho N. khi biết mình khó qua khỏi.
Đến đoạn cuối buồn của cuộc đời
TAND huyện Đ., Lâm Đồng là nơi thụ lý giải quyết vụ ly hôn. Hai ngày sau khi nhận được quyết định thuận tình ly hôn của tòa cũng là lúc cha mẹ vợ cũ cho H. biết N. lấy chồng mới. Đó không ai khác chính là ông chủ thầu xây khu homestay mà xóm làng từng dị nghị đến tai H. rằng những ngày vắng H. họ đã biến căn phòng của vợ chồng H. thành nơi hẹn hò.
Hai bên thuận tình ly hôn nên chỉ có phiên hòa giải, không có phiên tòa xét xử công khai. Ngày tòa tiến hành hòa giải cũng là một ngày mưa. H. nhỏ thó trên chiếc xe Dream do một người bạn chở đến.
Vị thẩm phán hỏi N. về lý do xin ly hôn, cô ráo hoảnh quay mặt về phía H. và nói: “Thưa tòa, anh ta ra ngoài quan hệ bừa bãi nên bị SIDA rồi!”.
N. vừa dứt lời, nữ thẩm phán nghiêm mặt: “Chị có chứng cứ gì về việc chồng chị quan hệ bừa bãi ngoài hôn nhân không? Tại sao chị lại nói về bệnh tình của chồng chị với thái độ không một chút thương cảm như thế? Lẽ ra là vợ, chị phải giấu đi chứ…”.
Đoạn vị thẩm phán đưa mắt nhìn về H. hỏi: “Thế vợ anh nói có đúng không?”.
H. rớm nước mắt: “Chúng tôi yêu nhau từ thời học cấp 3, vợ tôi (H. vẫn nhìn N. trìu mến) là người đàn bà duy nhất trong đời tôi cho đến tận lúc này. Cô ấy biết rõ điều đó!”.
H. nắm chặt hai tay giữa trời lạnh buốt, giọng ngắt quãng: “Cô ấy không bị lây từ tôi là kể từ ngày bị tai nạn ngoài ý muốn ấy, tôi đã cẩn thận giữ gìn, không gần vợ suốt một thời gian dài. Đó chính là tình yêu mà tôi dành cho cô ấy, vẫn nguyên vẹn”.
Vị nữ thẩm phán lắc đầu nhìn N.: “Đây là lúc chị nên thể hiện vai trò của người vợ là chăm sóc chồng, anh ấy cần chị trong lúc này vì sự sống của anh ấy chẳng còn bao lâu nữa”.
N. rít qua kẽ răng: “Tôi không thể và không muốn sống chung với người bị SIDA”. H. bật khóc, xin phép thẩm phán rồi chen ngang: “Tôi đồng ý để cô ấy ra đi”.
Lấy cớ để nuôi dưỡng và chăm sóc con chung, trong quyết định thuận tình ly hôn, H. giao toàn bộ khu homestay cho vợ mình. Sau phiên hòa giải đó, ông chủ thầu và N. đã làm nốt việc cuối cùng cách đây ba ngày là đưa H. ra sống ngoài bìa rừng.
Mưa sập sùi, tôi chuyển hai thùng mì tôm và lon sữa Ensure vào khuất mái tôn đẫm nước rồi gỡ vội tay H. và nói: “Anh sẽ quay lại thăm em!”.
"Con muốn được chăm sóc ba" Tại buổi hòa giải còn có sự xuất hiện của đứa con trai kháu khỉnh năm tuổi của H. và N. Theo lời H., đây chính là kết tinh tình yêu đẹp của hai vợ chồng thời còn khốn khó và gắn bó với nhau. Vị nữ thẩm phán xoa đầu cậu bé và hỏi tránh: "Nếu ba mẹ do bận công việc, không ở chung với nhau nữa thì con muốn sống với ai?". Cậu bé trả lời nhanh: "Con muốn được chăm sóc ba" rồi òa lên khóc nức nở. Vị nữ thẩm phán ôm cậu bé vào lòng rồi đưa tay quệt nước mắt. |