9 giờ đồng hồ hoảng loạn trong tâm vụ xả súng, may mắn chị Minh Hằng, một Việt kiều sống tại Đức đã đoàn tụ với gia đình cùng niềm vui và nước mắt.
Vụ xả súng xảy ra tại trung tâm mua sắm Olympia ở thành phố Munich, Đức khiến ít nhất 11 người thương vong vào lúc 17h59 ngày 22/7 đang là nỗi ám ảnh của chị Minh Hằng, một Việt kiều sống 20 năm tại Đức.
"Mình muốn đăng để mọi người hiểu được tâm trạng trong hoàn cảnh giữa sự sống và cái chết nó như thế nào. Đến bây giờ vẫn còn buồn lắm. Cửa hàng của tôi ngay cạnh đó nên ngày nào cũng ra dâng hoa và nến cho các nạn nhân", chị Hằng chia sẻ sau 4 ngày kể từ khi vụ xả súng xảy ra.
Chúng tôi xin chia sẻ lại bài viết của chị:
Dạo này nghe đài đọc báo, đọc tin qua mạng những vụ khủng bố xảy ra. Nhưng tôi luôn tin tưởng thành phố nơi tôi sinh sống gần 20 năm là an toàn và bình an. Tôi vẫn không thể tin rằng hôm qua tôi lại chính là người trong dòng người chạy trốn tiếng súng làm cho cả thành phố hoảng loạn. Bây giờ tôi đã hoàn hồn và cám ơn bố tôi, bố chồng tôi và chị gái tôi cùng cám ơn trời Phật đã mang 2 hai mẹ con tôi thoát nạn.
Đêm qua gần 2h sáng sau nhiều tiếng 3 mẹ con thất lạc nhau, chúng tôi đã đoàn tụ mừng vui và được bố Minh Chau Nguyen đón về nhà an toàn.
Như mọi lần hôm qua là ngày 2 mẹ con phải làm cả ngày vì có người nghỉ. Con gái bồi và tôi rót nước phụ cho con. Con gái bé cùng một bé cháu bên Tiệp sang chơi. Tôi mang tất cả ra quán cùng con chó Coco.
17h30 hai đứa trẻ con xin sang trung tâm thương mại Olympia Einkaufzentrum chơi.
17h45 tôi muốn cho con Coco đi dạo để còn về giúp cho con gái vì sắp đến giờ khách vào ăn. Như thường lệ sẽ đi dạo ở bãi cỏ trước cửa hàng Mc Donald. Ra đến cửa quán bình thường Coco sẽ rẽ sang phải hướng bãi cỏ ưa thích, nhưng lần này không hiểu sao cứ dằng sang bên trái về hướng khác. Tôi chẹp miệng Coco muốn đi thì cho nó đi. Đi về hướng đó được 10 phút thì nghe có một tràng tiếng bụp... bụp...bụp làm Coco hoảng sợ, nó vốn rất sợ tiếng pháo.
Tôi nghĩ người Thổ chắc làm đám cưới mấy thanh niên hay đốt pháo, vừa nghĩ như vậy thì có tiếp 2 tiếng bụp…bụp.. làm cho Coco càng hoảng sợ. Tôi cúi xuống định bế nó lên cho khỏi sợ thì đúng lúc đó điện thoại của con gái lớn kêu lên, tôi nghĩ chắc đông khách rồi nên con gọi về. Vừa bấm nghe thì tiếng con gái hét trong điện thoại:" Mẹ ở đâu nhanh về quán ngay ngoài đường đang bắn nhau".
Trong 2 giây tôi đoán ngay tiếng súng vừa nghe là như thế nào. Tôi hét trong điện thoại:" Mít và Linh trong Olympia Einkaufzentrum con ơi". Vì tôi sợ trong trung tâm siêu thị đông như thế mọi người hoảng loạn tháo chạy, hai đứa trẻ con sẽ bị giẫm đạp. Nhưng điện thoại của con gái tôi tắt phụt ngay, tôi ôm Coco chạy ngược lại quán mình.
Chạy được một đoạn thì thấy dòng người đang lao về hướng tôi, ai cũng người khóc, người la hét "Chạy đi, chạy đi bắn nhau".
Theo phản xạ tôi chạy ngược lại theo dòng người đúng đến bến Bus có 3 chiếc đang dừng đón khách ở bến chính. Tất cả lao lên Bus cùng lúc có tiếng hô "Nằm xuống".
Tất cả nằm rạp xuống sàn Bus, nhưng chẳng hiểu sao ông lái Bus hét lên đuổi tất cả xuống, tất cả tự nhiên lao ra khỏi Bus, tôi cũng không ngoại lệ. Cùng lúc tất cả lại lao lên chiếc Bus đằng sau và hét lên "Đóng cửa vào, có bắn nhau". Lúc này ông lái Bus đóng sập cửa lại và cũng hét lên "Tất cả yên lặng, tôi đóng cửa tôi lái đi ngay". Cùng lúc rất nhiều người lao đến đập cửa loạn xạ xin lên Bus.
Ông lái Bus không mở, tôi cùng mọi người hét lên "Mở ra cho họ lên với". Tất cả ào lên như kiến, ông lái Bus đóng sập cửa và lái đi ngay. Đến bây giờ tôi cũng chẳng hiểu vừa chạy được một đoạn ngắn thì ông dừng lại và mở cửa ra. Tất cả ào xuống, tôi cũng lao theo. Ông ý hét lên "Sao tất cả lại xuống???", thì mọi người lại lao lên.
Ông ý chạy tiếp thì rất nhiều người vừa khóc vừa cầu xin ông ý đừng rẽ phải hãy rẽ trái vì rẽ phải là nơi xảy ra tiếng súng. Lúc đó tôi không hiểu sao lại sáng suốt lạ thường nói với mọi người " Đương nhiên rồi không ai rẽ phải cả tất nhiên rẽ trái chứ" mặc dù tay tôi run lập cập bấm số gọi cho chồng.
Ông lái Bus cầu xin mọi người yên lặng để ông ý hỏi tổng đài. Trên Bus tôi gọi điện thoại cho chồng thông báo và lo thắt tim vì chưa biết hai đứa trẻ ra sao. Chồng thông báo hai đứa đã về quán, sau này mới biết là chẳng hiểu sao chúng nó rất thích ở trong đó để sở lượn, vậy mà hôm nay lại không thích và vừa về quán được 4 phút thì tiếng súng vang lên ầm ầm… Có lẽ như là số phận.
Vị trí vụ xả súng tại Đức.
Về phần tôi Bus chạy lòng vòng trên đường gần đoạn xảy ra sự cố thì đang lò dò trên đường vì kẹt xe. Bỗng thấy dòng người chạy tán loạn ngược hướng Bus, có hai thanh niên lao đến đập cửa, đá loạn xạ. Tất cả mọi người trong Bus gào lên" No… No đừng mở cửa". Chẳng hiểu chuyện gì tôi cũng gào theo…
Chạy đc một đoạn đến cây xăng tất cả đòi xuống, tôi cũng theo phản xạ xuống theo. Đang loay hoay tìm đường quay lại quán vì các con tôi trong đó và được tin con gái lớn báo 2 đứa trẻ đang trốn dưới Kelle, còn quán bị phong tỏa mà hai đứa trẻ ở trong đó. Đang loay hoay thì thấy tất cả Polizei chống bạo động quần áo đen xì cầm súng lăm lăm đột nhiên nằm rạp xuống đất dương súng lên. Tất cả mọi người xung quang đồng loạt bỏ chạy, tôi ôm chó lạch bạch lao theo dòng người. Tôi chỉ biết chạy không biết chạy đi đâu cứ theo dòng người mà chạy.
Được muộn đoạn có hai thanh niên bảo tôi đừng chạy theo đông người nó bắn đấy, rẽ vào đường nhỏ này. Tôi hổn hển chạy theo, được một đoạn hai thanh niên chân dài tới nách bỏ xa tôi chân ngắn. Giữa con đường hun hút toàn cây không có ai tôi hoảng loạn, lúc đó máy bay trực thăng bay sát trên đầu làm cho các cây rạp xuống, Coco sợ chết khiếp vì động cơ quá to nó lồng lên cào cấu tôi. Tôi không chạy nữa mà vừa đi vừa thở vì nhớ đến trên Bus nghe mọi người nói có 5 thằng tất cả chạy hết rồi chưa bắt được ai.
Trực thăng bay sát trên đầu nhìn rõ một người cầm súng, tôi chợt nghĩ mà chạy họ lại tưởng là tên khủng bố " vì tôi mặc đồ đen" lại ôm con chó họ lại tưởng ôm súng họ bắn cho một phát tiêu đời. Đúng lúc đó chồng điện thoại "Em đang ở đâu?, em đang chạy cùng mọi người nhưng không biết chạy về đâu, hổn hển không ra hơi. Chồng hét lên đừng có chạy nữa đứng lại đi, thì vừa lúc đó nhìn thấy dòng người chạy rầm rầm. Theo phản xạ tôi cũng chạy kệ đi đâu không biết.
Chạy một lúc tôi không chạy nữa vì cảm thấy đã rất xa. Người đầm đìa mồ hôi, thở hồng hộc. Với sức nặng của cơ thể cộng thêm con chó 3kg tay tôi cứng đờ vì ôm nó. Gót chân phải đau buốt, điện thoại reo liên hồi vì liên lạc với con và chồng. Con nói trong điện thoại mẹ chạy xa chưa, càng xa càng tốt. Tôi trấn an con mẹ chạy xa lắm rồi con yên tâm, giọng con đầy nước mắt. Lúc đó điện thoại của tôi chỉ còn 5% vì liên tục có nhiều cuộc gọi của người quen bạn bè lo lắng cho tôi.
Xong tôi phải tiết kiệm vì còn liên lạc với chồng và con để biết nhau ở đâu mà gặp. Tôi tắt hết ánh sáng và tắt Internet để tiết kiệm pin chờ liên lạc với chồng. Chồng tôi không vào được nơi tôi đứng vì tất cả các ngả đường bị phong tỏa. Còn 1% pin thì chồng báo đứng ngã tư đường chờ vì không đến đc. Tôi nén chân đau khập khiễng tha con Coco cuốc bộ mấy Km để đc gặp chồng. Nước mưa, mồ hôi dính lép nhép trên người tôi tuyệt nhiên không có nước mắt. Gặp chồng tôi như trút được gánh nặng, chúng tôi tìm cách liên lạc với các con và các cháu để đón nhau.
Sau chừng hơn một tiếng vì các ngả đường bị phong tỏa, các con tôi đi bộ và chúng tôi đã gặp nhau. Từ xa tôi nhìn thấy dáng các con tôi liêu xiêu, tim tôi thắt lại. 3 mẹ con ôm lấy nhau mừng vui khôn xiết, lúc này nước mắt tôi trào ra. Các con nức nở 3 mẹ con khóc mưa cũng phải ghen tỵ. Tôi thương con tôi chịu đựng 3 tiếng dưới Kelle khiếp sợ hoang mang. Cả nhà lên xe về nhà đồng hồ 12h.45. Vậy là sau ngần ấy tiếng cả nhà không chia lìa.
Đói, mệt căng thẳng đc bố Minh Chau Nguyen nấu cho mỳ tôm với gà. Cả nhà lao xao cả đêm ko ai ngủ. 6.30h sáng tôi và con gái lớn lồm cồm bò dậy quyết định đến "nơi nguy hiểm chính là nơi an toàn nhất". Đến nơi cảnh sát vẫn phong tỏa, các nhà báo phóng viên của các nước đông hơn kiến đứng ngập đường.
Nến và hoa tại hiện trường vụ xả súng.
Trong quán tôi tiếng nhạc vẫn xập xình, hút mùi vẫn chạy hết tốc lực, đồ trên bàn la liệt. Hai mẹ con bắt tay vào dọn dẹp. Hôm nay 3 mẹ con trở lại nơi đây đặt hoa và nến cho các nạn nhân nhỏ. Các em được bố mẹ cho đi ăn Mc Donald, tại sao các em phải từ giã thế giới này khi còn quá trẻ. Phải chăng là số phận, có lẽ số phận của tôi không đưa Coco đến bãi cỏ đó để bây giờ đang viết lại tâm trạng này. Trong số 8 nạn nhân đã là 4 em nhỏ, các em bước vào tuổi trăng tròn. Tôi đau nhói lòng, cả nhà ơi ai có điều kiện thì đến đặt hoa và nến cho các em ý. Số phận!!!