Mẹ mất khi mới 4 tuổi, bố đi lấy vợ hai, hôn nhân của chị đổ vỡ chẳng bao lâu sau ngày cưới, để rồi cuối cùng bị chính người thân lừa bán sang xứ người.
Cuộc đời của chị Nguyễn Thị Ngoan (SN 1974, trú tại huyện Tiên Du, Bắc Ninh) chỉ là nước mắt và khổ đau.
Sa chân vào cạm bẫy
Nói về câu chuyện cuộc đời của chị Nguyễn Thị Ngoan, người dân xã Hoàn Sơn (huyện Tiên Du) không ai không biết. Mẹ mất khi chị vừa tròn 4 tuổi, bố lấy vợ hai, tuổi thơ của chị chẳng ngày nào được sống trong yên ả. Khi mới độ tuổi trăng tròn, chị nhanh chóng được cha mình gả chồng sớm để yên bề gia thất.
Những tưởng người chồng sẽ là chỗ dựa vững chắc, chia sẻ cùng chị những vui buồn cuộc sống, nhưng điều đó đã không xảy ra. Sống với nhau chưa được bao lâu, giữa chị Ngoan và chồng thường xuyên xảy ra mâu thuẫn, cãi vã. Khi cuộc sống gia đình quá ngột ngạt, chị đã quyết định ly hôn.
Do hoàn cảnh kinh tế khó khăn, chị Ngoan rời xa quê nhà vào tận Đồng Nai để mưu sinh. Sau nhiều năm tha hương để làm ăn, kinh tế của chị cũng chẳng khá lên là mấy. Sau nhiều đêm thức trắng, đắn đo, suy nghĩ, chị Ngoan quyết định xin nghỉ việc để trở về quê nhà. Thấy hoàn cảnh chị khó khăn, thôn tạo điều kiện cấp đất dựng tạm mái nhà nhỏ lấy chỗ chui ra chui vào.
Thời điểm đó, ở làng chị có một phụ nữ tên Thơm lấy chồng bên Trung Quốc. Trong một lần về Việt Nam, thấy hoàn cảnh của chị Ngoan khá đặc biệt nên Thơm đã qua nhà tỉ tê, chuyện trò. Trong câu chuyện của mình, Thơm ngỏ ý muốn thuê chị Ngoan qua bên Trung Quốc làm công việc chặt mía. Thơm “nổ” với chị Ngoan rằng, công việc tuy có hơi vất vả, nhưng tiền công thì khá cao. Chỉ cần chịu khó làm lụng một thời gian, chị Ngoan thừa sức có một khoản tiền để trang trải cho phần đời còn lại.
Chị Nguyễn Thị Ngoan nghẹn ngào chia sẻ với PV về câu chuyện cuộc đời mình. Ảnh: P.Hà
Nghe những lời nói của Thơm, chị Ngoan cũng thấy bùi tai. Thế rồi, Thơm đưa chị Ngoan sang tỉnh Quảng Tây (Trung Quốc). Nơi đất khách quê người, chị Ngoan được đưa tới một gia đình có 7 người. Tại đây, công việc của chị Ngoan là hàng ngày ra đồng làm việc cùng chủ nhà, tối về thì dọn dẹp nhà cửa xong mới được đi nghỉ. Công việc ngày một nặng nhọc hơn, giấc ngủ của chị Ngoan không bao giờ trước 12h đêm.
Dù khổ sở, vất vả nhưng chị Ngoan vẫn cắn răng chịu đựng, thầm nghĩ cố gắng làm một thời gian lấy lương xong sẽ trở về Việt Nam. Thế nhưng, làm được hơn 2 tháng mà không thấy chủ nhà nói năng tới tiền lương. Biết một chút tiếng, chị Ngoan trình bày nguyện vọng của mình về tiền công thì bị nhà chủ xúm vào đánh tơi bời. Lúc này chị mới biết mình đã bị bán với giá 30.000 NDT, giờ chị phải làm người ở cho nhà họ suốt đời.
Trở về trong nước mắt
Những ngày đầu khi biết mình bị lừa bán, chị Ngoan rơi vào trạng thái hoang mang đến cùng cực. Nhưng theo thời gian, chị cũng dần bình tâm trở lại, tự dặn lòng mình sẽ tìm đủ mọi cách để trốn thoát về nước. Trong thời khắc đen tối nhất, trong đầu chị Ngoan lóe lên một suy nghĩ phải tích cóp tiền để làm lộ phí cho kế hoạch lâu dài. Vậy là chị nghĩ ra cách gian lận trong việc mua băng vệ sinh. “Mỗi tháng chủ nhà cho tiền mua 4 gói băng vệ sinh nhưng tôi chỉ dùng một gói, cất đi 3 gói sau đó mang bán”, chị kể.
Tích cóp suốt một năm trời, thấy số tiền cũng đã hòm hòm, chị Ngoan quyết định bỏ trốn. Giữa đêm khuya thanh vắng, đợi lúc chủ nhà chìm sâu vào giấc ngủ chị lặng lẽ lẻn qua cửa chạy trốn lên đồi mà không mang theo bất cứ thứ gì. Vừa chạy, vừa đi bộ ròng rã suốt 4 tiếng đồng hồ nhưng chị Ngoan vẫn chưa tới được bến xe cần tới.
Cứ tưởng cuộc chạy trốn đã an toàn chị Ngoan dừng lại bên đường để nghỉ ngơi thì bất ngờ phát hiện có 5 chiếc xe máy đang đuổi theo mình. Lúc đó trời vẫn chưa sáng hẳn, chị Ngoan nhanh trí nhảy luôn vào bụi rậm. Những người đi xe máy dừng khựng xe đúng nơi chị ẩn nấp. Tim đập chân run nhưng chị Ngoan vẫn giữ bình tĩnh để nằm im. Toán người dừng lại khoảng 5 phút, xuống xe đi khắp nơi tìm kiếm nhưng không thấy rồi lặng lẽ bỏ đi.
Tới 6h sáng ngày hôm đó, cuối cùng chị Ngoan cũng đã mò được đến điểm đón xe. Thế nhưng ở bến có hàng chục chiếc xe khách đậu, chị không biết mình sẽ phải bắt xe nào để trở về. Thế rồi trong một thoáng động não, chị Ngoan nhớ được màu, biển số của chiếc xe hồi chị được đưa tới đây. Chị Ngoan nhanh chóng lên xe và đi cả ngày thì hết bến. Xuống xe, vừa đói vừa mệt, người lại không còn đồng nào, chị vào ngồi ở góc chợ thì được một phụ nữ cho ăn 2 cái bánh nướng và một cốc nước. Ngồi một mình, không người thân thích, tiền cũng chẳng có, chị Ngoan ôm mặt khóc vì tủi thân.
Thấy vậy, một người phụ nữ Việt Nam tên là Luyến, quê ở Nam Định đến hỏi han. Như chết đuối vớ phải cọc, chị Ngoan đã theo Luyến về nhà và ở tại đó trong 13 ngày. Trong 13 ngày, Luyến liên tục đưa người Trung Quốc đến xem mặt chị, định bán tiếp. Biết tình hình căng thẳng, chị Ngoan thẳng thừng từ chối và nói với Luyến: “Chị bán tôi được bao nhiêu, chị đưa tôi về Việt Nam, tôi sẽ trả chị từng đó, vì hiện nay tôi đã có tiền đền bù ruộng ở nhà”. Thấy chị Ngoan cương quyết, vợ chồng Luyến đã đưa chị về tận nhà. Giữ đúng lời hứa, khi về tới nhà, chị Ngoan đưa cho Luyến 10 triệu đồng.
Sau hơn 1 năm lưu lạc trên đất Trung Quốc, cuối năm 2010, chị Ngoan đã tìm về được quê nhà. Để tạo điều kiện cho chị, chính quyền địa phương đã tìm cho chị Ngoan công việc tại nhà máy giấy ở khu công nghiệp gần nhà, mức lương 3 triệu đồng/tháng.