Đôi khi, tôi nhìn qua tường nhà mình, ngẫm nghĩ xem cô ta đang làm gì với cái mặt sưng vù và cái cổ tay chi chít sẹo. Tiếp khách chăng? Tại sao cô ta lại chọn cái nghề đấy nhỉ? Trông cô ta không có vẻ là gái làm tiền? nhưng sự thật thì cô ta đã nhận tiền từ mình mà, còn đếm trước mặt và giới thiệu
Cuộc gặp gỡ định mệnh của một người đàn bà đi qua giông bão, mất hết niềm tin vào tình yêu với một người đàn ông thành đạt và chung thủy với vợ mình đã để lại trong lòng họ nhiều dự cảm đồng điệu về những ẩn ức trong tâm hồn. Tuy thế, chẳng ai dám bước qua cái ranh giới của định kiến để đến với tình yêu đích thực của đời mình, họ bày ra một trò chơi tình ái với nhau: Chỉ quan hệ thân xác mà không phát sinh tình yêu, nếu ai mở lời yêu trước, người đó sẽ thua cuộc và trò chơi sẽ chấm dứt… Ai sẽ thua trong trò chơi tình ái này? Người thắng cuộc sẽ ra sao? Cùng đón đọc Trò chơi tình ái trên chuyên mục Tình yêu giới tính. |
*****
Tôi lấy hộp dụng cụ y tế, lấy gạc băng lên tay Dương. Không khí im lặng đặc quánh ngôi nhà, tôi nghe rõ nhịp thở của cô ấy, cô ấy cảm nhận được cái thú tính của tôi đang ở trong trạng thái phấn khích tột độ. Bỗng nhiên cô ấy đứng bật dậy rồi bước đi, đời nào tôi để yên… Tôi ôm siết lấy Dương, một mùi nước hoa xốc vào mũi làm tôi ngây ngất, mùi của gỗ, mùi oải hương nồng nàn, mùi của đàn bà,…tất cả quyện vào nhau và thuộc về cô ấy.
Tôi hít sâu vào lồng ngực, sự mê muội thèm khát cao độ, tôi cắn mạnh vào bờ vai của Dương, đau đớn, sâu hoắm, khao khát,…Dương khẽ co người lại và thở mạnh, nhịp gấp gáp, chợt cô ấy dùng hết sức lực thoát khỏi sự kìm tỏa của tôi. Dương buông tôi ra, ném cho tôi một cái nhìn khiêu khích rồi bước nhanh ra khỏi nhà tôi, cánh cửa đóng lại và tôi ở lại với sự trống rỗng của riêng mình.
Như một gã mất hết lý trí hoặc không thể chế ngự được dục vọng, tôi muốn bước theo cô ấy, nhưng nhịp chân chậm lại, chậm lại… lý trí vụt về với hiện thực của não bộ. Tôi đang làm gì thế này? Như một gã bệnh hoạn từ trong tiềm thức và chỉ chực cúi đầu trước dục vọng sao? Thật, cuộc đời tôi hoặc là đã sống một cách quá nhàm chán, hoặc đã cố nén sự bệnh hoạn xuống sâu tận đáy tâm hồn, hoặc tâm trí đã luôn cố gắng để triệt tiêu nó, đến mức tôi đã tưởng tôi là một gã rất bình thường…
Như một gã mất hết lý trí hoặc không thể chế ngự được dục vọng, tôi muốn bước theo cô ấy, nhưng nhịp chân chậm lại, chậm lại…lý trí vụt về với hiện thực của não bộ. (Ảnh minh họa)
Tôi đứng trước cửa nhà Dương, như một gã thèm khát đến ngu ngốc, tôi bất giác cười với bản thân mình, không rõ là hoan hỉ hay tự phỉ nhổ chính mình. Đúng lúc ấy vợ tôi về, cô ấy lúc nào cũng rạng rỡ. Thấy tôi đứng ngây người ở gần cửa thang máy, Nhi vô tư hỏi:
- “Anh làm gì ở đây vậy?”
Thú thực, những lúc thế này tôi cảm ơn cái sự thâm trầm của tôi lắm, vì biết trả lời thế nào đây? “À, ừm…anh vừa có ý định giao cấu với một ả đàn bà làm tiền…” tâm trí thành thật.
- “Em về muộn vậy? Mình đi ăn ngoài luôn…” Tôi trả lời một kiểu.
Nhi chẳng hồ nghi về điều đó. Cô ấy nói tôi chờ ở ngoài để cô ấy thay đồ, rồi hai vợ chồng đi luôn. Tôi đứng đợi ở ngoài…
Nhìn cánh cửa đóng kín phía trước mặt, tôi đoán định và tưởng tượng Dương đang làm gì trong đó? Tại sao cô ta hay bị thương quá vậy? Gã nào đã tẩn cô ta? Hay cô ta tự làm mình bị thương? Không đời nào! Chẳng ai điên là lại làm đau mình như thế cả…chắc hẳn là một gã nào đó…Có phải là cái gã đi cùng cô ta lần đầu tiên không nhỉ?
Cánh cửa chợt mở toang làm dòng suy nghĩ của tôi bị cắt đứt. Vợ tôi đẹp như thiên thần trong chiếc đầm chiffon màu thiên thanh, cô ấy xõa mái tóc xoăn gợn sóng sang một bên vai, tay xách chiếc túi nhỏ màu be hợp với màu giày, tôi nở một nụ cười mỉm mãn nguyện.
Dương khẽ co người lại và thở mạnh, nhịp gấp gáp, chợt cô ấy dùng hết sức lực thoát khỏi sự kìm tỏa của tôi. (Ảnh minh họa)
Người đàn bà ấy cũng bước ra, tay băng gạc, mặc chiếc áo thun bó sát màu nâu đất cổ thuyền, một chiếc váy kiểu bohemieng với họa tiết trầm, tóc thả xuống che đi khuôn mặt sưng vù vì hậu phẫu. Cả hai cùng bước vào thang máy…
Cô ấy không nhìn tôi, cũng chẳng nhìn vợ tôi, cứ như thể chúng tôi chưa quen nhau bao giờ, thật khó hiểu. Nhưng đó thật sự là điều tôi mong chờ lúc này…
Chúng tôi cùng đến một nhà hàng chuyên đồ nướng ở ngay dưới tầng 2 tòa nhà, thật trùng hợp là Dương cũng đến đó. Chúng tôi gọi món sườn cừu nướng và ngồi chờ đợi, cách đó ba bàn là Dương. Cô ta có vẻ thích những nơi u tối, chọn ngay một bàn ở góc khuất, đèn tối, lạnh lẽo, cô độc, rất hợp với cô ta.
Dương chọn món và ngồi đó tư lự điều gì không rõ, tôi biết cô ấy biết đến sự có mặt của tôi, nhưng thật tài tình, cô ta diễn như chưa hề biết tôi là ai vậy, hoặc cũng có thể cô ta vốn là con người quái đản như vậy! Thật là không hiểu ra làm sao nữa, sườn cừu hôm nay non quá mất ngon, hoặc vì tâm lý không thoải mái nên tôi thấy nhạt thếch! Bỗng dưng thấy chán…
Tôi vẫn thi thoảng tơ tưởng đến cô ta, thú thật đời tôi chưa bao giờ có cảm giác quái đản như thế kể từ khi gặp Dương, những thứ xúc cảm lạ lùng mà tôi đột nhiên muốn thử cứ trỗi dậy khi nhìn thấy cô ấy…
Đôi khi, tôi nhìn qua tường nhà mình, ngẫm nghĩ xem cô ta đang làm gì với cái mặt sưng vù và cái cổ tay chi chít sẹo. Tiếp khách chăng? Tại sao cô ta lại chọn cái nghề đấy nhỉ? Trông cô ta không có vẻ là gái làm tiền? Nhưng sự thật thì cô ta đã nhận tiền từ mình mà, còn đếm trước mặt và giới thiệu nghề nghiệp nữa, tôi đang mong chờ gì vậy?
Thời gian này tôi cố tình muốn đụng mặt Dương nhưng không hiểu cô ấy đã đi đâu mà như bốc hơi khỏi khu chung cư này, có lẽ cô ấy đã chuyển đi nơi khác…Mỗi lần đi qua, tôi đều bất giác nhìn vào cánh cửa đó nhưng nó vẫn đóng im ỉm, chẳng có ma thuật nào xảy ra cả. Hành lang thiếu cô ta đứng bỗng trở nên nhạt nhòa và đơn giản, thật chẳng có tý điểm nhấn nào cả. Mọi việc bỗng rơi vào trật tự cũ một cách đơn giản đến không ngờ, vậy mà tôi cứ trông ngóng những phút giây vụng trộm mãi…Thật hài…
Kể từ ngày đó, tôi lại trở về với quỹ đạo của mình, dục vọng lại hoạt động theo một chu kì khác, hân hoan, mềm mại và tinh tế như vốn dĩ nên vậy, chúng tôi vẫn luôn yêu nhau một cách trân trọng như thế!
Vợ tôi đẹp như thiên thần trong chiếc đầm chiffon màu thiên thanh, cô ấy xõa mái tóc xoăn gợn sóng sang một bên vai, tay xách chiếc túi nhỏ màu be hợp với màu giày, tôi nở một nụ cười mỉm mãn nguyện. (Ảnh minh họa)
Hôm nay chúng tôi mới có dịp tụ tập với em cậu Nhi kể từ ngày cậu ấy về nước. Dũng, em trai Nhi là du học sinh ở Mỹ chuyên ngành nghệ thuật, tính tình khá bay bướm và lãng mạn, ngoại hình sáng láng và có phần hơi giống chị gái, đó là sự nhẹ nhàng, mềm mại, Nhi vô cùng tự hào về em trai mình, cũng phải thôi cậu ấy là người đầu tiên của Việt Nam được giải thưởng hội họa tầm cỡ thế giới. Tôi không hiểu nhiều về nghệ thuật, chỉ biết thông qua sự tung hô của truyền thông về Dũng nên tôi đoán hẳn là nó có một giá trị nhất định nào đấy, và Dũng thực sự là một chàng trai dễ mến, tôi luôn thích cậu ta như một người anh trai có một đứa em giỏi giang và đẹp đẽ…
Về nước không rõ ý định ở hẳn hay chỉ lưu trú tạm thời thì đã thấy cậu mở mấy triển lãm tranh cá nhân trong nước, rồi sau bao cuộc trò chuyện để thiết lập một cái lịch cho những người tham công tiếc việc thì hôm nay cậu ấy điện thoại báo với anh chị:
- “Có lẽ là em sẽ ở đây lâu dài đấy!”
Hỏi lý do vì sao thì cậu cười ra vẻ bí mật, tôi và Nhi cứ đoán già đoán non chắc có cô nào trói chân rồi…
Chúng tôi đến một quán café trên Cầu Gỗ, thang máy chỉ đi lên đến tầng 6 nên hai vợ chồng đi bộ lên tầng thượng cho mát mẻ và chờ Dũng. Trong tiếng nhạc nhẹ nhẹ vẫn nghe rõ giọng nói của Dũng và tiếng gót giầy nện xuống nền gạch cầu thang.
Dũng và bạn gái tiến đến phía chúng tôi đang ngồi, Nhi đứng dậy ôm lấy em trai còn tôi thì suýt đờ cả người ra… Cô gái đang đứng bên cạnh Dũng, đang cười rất rạng rỡ với Dũng và chúng tôi…Ai kia? Sao lại là Dương???
Dũng quay sang bắt tay tôi rồi đấm nhẹ một cái vào vai phóng khoáng kiểu Mỹ, tôi thì vẫn cố nhếch cơ mặt lên vẻ hoan hỉ. Cậu ấy quay sang giới thiệu:
- " Đây là Tú, bạn gái em..."
(Còn nữa)
Mời các bạn theo dõi Trò chơi tình ái (phần 4) trên Tình yêu giới tính ngày 8/12.