Tôi tự hỏi mình phải làm gì để đối mặt với tất cả những điều này? Cuối cùng, không thể chịu đựng thêm, tôi quyết định trở về nhà mẹ đẻ.
Giữa năm ngoái, tôi lấy chồng. Cách đây một tháng, vợ chồng tôi đã kịp chuyển vào nhà mới trước thềm năm mới. Căn nhà này trị giá 3 tỷ đồng, được mua bằng tiền tiết kiệm của tôi và chồng, cộng thêm một khoản hỗ trợ từ hai bên gia đình.
Có nhà, tôi cảm thấy cuộc sống của mình ổn định hơn một chút, hôn nhân cũng đảm bảo hơn. Thế nhưng, cuộc sống lại bất ngờ mang đến những biến động. Mẹ chồng cùng gia đình anh trai chồng đã chuyển vào sống chung trong ngôi nhà mới của chúng tôi. Việc này như một cơn bão bất ngờ làm xáo trộn cuộc sống yên bình mà tôi đã hình dung.
Hôm đó, khi tôi vừa trở về nhà, hình ảnh mẹ chồng và gia đình anh trai chồng đang bận rộn sắp xếp hành lý với nụ cười rạng rỡ trên môi khiến tôi cảm thấy lo lắng. Họ đến mà không hề báo trước với tôi một tiếng. Liệu đây có phải là khởi đầu cho cuộc sống hôn nhân của tôi? Tôi đã tự hỏi trong lòng như vậy.
Dù cố gắng giữ nụ cười trên môi, nhưng trong tâm trí tôi lại dấy lên nỗi bất an. Ngôi nhà này là của tôi và chồng, chúng tôi cần không gian riêng tư. Tôi tự nhủ, nhưng những lời ấy lại không thể thốt ra khỏi cửa miệng.
Tôi ngỡ ngàng khi mẹ chồng và gia đình anh trai chồng dọn vào nhà tôi ở mà không báo trước. (Ảnh minh họa)
Theo thời gian trôi qua, không gian sống của tôi dần bị chiếm lĩnh bởi gia đình nhà chồng. Tiếng cằn nhằn từ bếp của mẹ chồng vang lên cùng với tiếng cười đùa của trẻ nhỏ trong phòng khách, khiến cho không gian vốn thuộc về tôi và chồng ngày càng trở nên chật chội. Tôi cố gắng thích nghi và bao dung, nhưng cảm giác mất mát trong lòng ngày càng rõ rệt.
Mỗi đêm, khi bầu không khí trong nhà im ắng, mọi thứ đã chìm vào giấc ngủ thì tôi thường ngồi một mình trên ban công, ngắm nhìn bầu trời đầy sao, lòng trĩu nặng với sự bất lực và cô đơn. Tôi tự hỏi mình phải làm gì để đối mặt với tất cả những điều này? Cuối cùng, không thể chịu đựng thêm, tôi quyết định trở về nhà mẹ đẻ.
Trở lại không gian quen thuộc, sự quan tâm và ấm áp từ mẹ mang lại cho tôi một chút an ủi. Nhìn tôi, mẹ ánh lên sự đồng cảm và thấu hiểu.
- Con à, hôn nhân không chỉ là chuyện của hai người, mà còn là sự ràng buộc của cả gia đình.
Mẹ nhẹ nhàng nói. Lúc đó, tôi nhận ra rằng, sự phức tạp của cuộc sống hôn nhân vượt xa những gì tôi từng tưởng tượng.
Tôi đã lặng lẽ bỏ về nhà mẹ đẻ sau khi mẹ chồng và nhà anh trai chồng chuyển đến. (Ảnh minh họa)
Ba ngày sau, tôi nhận được cuộc gọi từ chồng. Giọng anh đầy lo lắng và bất lực:
- Em ơi, anh nhớ em quá. Ở nhà mọi thứ có vẻ không ổn, anh cũng nói chuyện lại với mẹ và vợ chồng anh trai rồi. Họ cũng dường như cũng biết sai rồi. Anh cũng biết mình sai rồi, anh không nên tự quyết để mẹ và gia đình anh trai đến nhà mình ở mà không bàn với em. Em tha thứ cho anh được không?
Tôi chợt giật mình, không biết họ có thật sự nhận ra hành động của mình đã gây ra rắc rối cho tôi? Tôi không vội vàng đáp lại, chỉ lặng lẽ lắng nghe.
Vài ngày sau, tôi trở về nhà và thấy mẹ chồng cùng gia đình anh trai đang bận rộn thu dọn hành lý chuẩn bị rời đi.
- Mẹ và gia đình anh các con sẽ dọn về quê. Những ngày qua đã gây phiền phức cho các con rồi.
Mẹ chồng nói với giọng đầy bất lực. Trong lòng tôi thở phào nhẹ nhõm, thật may khi mẹ chồng và gia đình anh trai nhận ra hành động của mình là sai trái chứ không cố bám lấy gia đình tôi.
Sau chuyện này, tôi đã học được cách đối mặt với những mối quan hệ phức tạp trong gia đình và tìm kiếm vị trí của bản thân giữa những bộn bề của cuộc sống. Hôn nhân cần sự thấu hiểu và bao dung, chứ không phải chỉ là sự nhẫn nhịn, tôi tự nhắc nhở mình như vậy.
Xem thêm: Biết bố mẹ cho chị dâu 1 tỷ để trả nợ, vợ tôi ốm liệt giường cả tuần